Giang Du nói lời này xong, những kẻ đàn đúm khác đều hâm mộ, hâm mộ Phong ca có muội muội tốt nhường này. Có cơ hội vẫn nhớ tới hắn. Đối với bọn họ tới nói, có thể đi theo thiếu gia có bảo mã có bảo kiếm, khẳng định tốt hơn lăn lộn lang thang trên đường.
Bọn họ ngay cả một sơn phỉ cầm chùy cũng chưa đủ trình độ.
Giang Phong bị muội muội ngốc của hắn nắm tay thật chặt. Hắn ngửa đầu, không hiểu sao đôi mắt lại ướt.
Hắn sợ hắn không ngửa đầu thì nước mắt sẽ rơi xuống.
Thiếu niên mặt chữ điền nhảy xuống ngựa, sắc mặt đã không còn đỏ thế nữa, hắn ta khách khí nói: "Vốn dĩ các ngươi đã tự cứu rồi, ta không có làm cái gì, tiện tay mà thôi, không cần khách khí."
Hắn ta nhìn hiện trường, ca ca thiếu nữ mặt tròn máu me khắp người, trên trường mâu của hắn đều là máu, trên người hai kẻ lừa đảo cường tráng nằm trên đất cũng toàn là lỗ, những thiếu niên khác đều bị thương đủ chỗ.
Mặc dù trên trán của ca ca thiếu nữ có một vết sẹo, nhưng cũng không khó coi, mặt mày be bét máu, nhưng ánh mắt sáng trong, chính khí lẫm liệt. Rất có cảm giác phong cách hào hiệp mười bước giết một người, ngàn dặm không luyến lưu.
Nghĩ lại hắn đi ngàn dặm cứu người, có năng lực giết người nhưng lại nhịn xuống không giết, qua đó khiến thiếu niên mặt chữ điền rất kính nể.
Hắn ta trịnh trọng chắp tay với ca ca của nữ hài mặt tròn, nói: "Tại hạ Mạnh gia kinh thành Mạnh Thiếu Hà, Hà của Hà Bất Yểm Du. Tài võ nghệ của ngươi lợi hại, thêm một thời gian nữa, nhất định có thể đạt được thành tựu."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play