4.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Dao Dao và tôi ở lại Thượng Hải. Tôi tìm được công việc quản lí mạng trong một khách sạn, ông chủ đã nhường một phòng cho tôi dùng làm chỗ ở nhưng Dao Dao không muốn sống ở đó vì cô ấy cảm thấy khách sạn không giống như ở nhà.
Cô ấy tự mình ra quyết định, thuê một căn phòng ở Từ Gia Hối. Căn nhà được trang trí rất đẹp mắt nhưng giá phòng lại rẻ đến bất ngờ, chỉ bằng một nửa giá trên thị trường. Sau khi chuyển đến, tôi phát hiện ra một điều rất đáng nghi – Đây là nhà của Giang Kỳ. Giang Kỳ là một kẻ ăn chơi nổi tiếng, anh ta là một trong nhiều người theo đuổi Dao Dao. Không ngờ anh ta lại thuê cho chúng tôi một trong những căn hộ hai phòng ngủ với giá rẻ, dùng ngón chân suy nghĩ tôi cùng biết ý định của anh ta là gì. Dao Dao nói cô ấy không biết chuyện này, cô xem ngôi nhà trên mạng thì ngày hôm sau kí hợp đồng luôn, nhà bên cạnh không có ai sống.
Tôi muốn trả lại phòng, nhưng cô ấy đã trả tiền thuê một năm, hiện tại cô ấy đang vi phạm hợp đồng, sẽ không được trả lại dù là một xu, chúng tôi chỉ có thể ở tạm rồi tính sau. Cuộc trò chuyện của nhà bên cạnh làm tôi phân tâm, tôi cố gắng đeo tai nghe vào để bắt đầu viết mã. Cuối tháng sẽ có cuộc thi Doanh Nhân Internet, người về nhất sẽ nhận được giải giưởng 100 vạn, mọi chuyện ngay lập tức trở nên tốt đẹp nếu có số tiền ấy.
Ngày hôm sau, một nữ khách hàng tìm được chiếc camera bé xíu ở phòng 303, cô ấy liền gọi cảnh sát, điều này khiến ông chủ hoảng sợ, khẳng định đó là do tôi làm. Cảnh sát vừa kiểm tra điện thoại và máy tính của tôi, vừa lục soát túi xách của tôi nhưng không thấy gì.
Cảnh sát lấy ra một tập tài liệu từ túi xách của tôi: “Đây là cái gì?”
Tôi trả lời: “Kế hoạch kinh doanh, tôi đang tìm nguồn tài trợ cho ứng dụng của tôi được phát triển."
Tôi liền cho họ xem sản phẩm của tôi khiến ông chủ rất vui mừng, nhưng ông ta lại cười khẩy: “Quản lí mạng kém cỏi còn mơ làm giàu, không đi làm thuê thì phải dựa vào đức hạnh của chính mình."
Họ đã kiểm tra rất lâu nhưng vẫn không đưa ra kết luận gì nên đành phải để tôi đi.
Tôi cảm thấy khá bối rối, đúng lúc này người phụ nữ trên Momo đột nhiên gửi cho tôi một địa điểm. Theo địa điểm cô ấy gửi, tôi đến một quán bar, quán bar này rất ồn ào, tiếng nhạc ầm ĩ khiến người ta đau đầu.
Điện thoại reo lên tôi vội nghe máy:“Tôi đến rồi."
Ở đằng xa, một người phụ nữ đang vẫy tay với tôi. Cô ấy để mái tóc gợn sóng trông rất xinh đẹp, nhìn vết chân chim trên khóe mắt chắc khoảng 40 tuổi. Ngoài ra cô ấy còn ăn mặc lộng lẫy và đeo đầy đá quý, trông có vẻ rất giàu có.
Tôi đưa điện thoại ra, cô ấy có chút cảnh giác nhìn tôi: “ Cậu không đọc nội dung bên trong à?”
Tôi thật thà trả lời: “Có mật khẩu”
Cô ấy bấm mật mã rồi thực hiện một loạt thao tác: “Đừng nhìn nữa. Tôi đã chuyển cho anh 1000 tệ bao gồm cả phí làm việc vặt.”
“Cảm ơn.”
Tôi cầm túi lên, chuẩn bị rời đi thì tài liệu kế hoạch kinh doanh rơi xuống. Cô ấy nhặt nó lên xem một lượt: “Làm IT à?”
Tôi gật đầu rồi cất lại tập tài liệu vào túi. Cô ấy lấy ra một điếu thuốc, kẹp nó giữa những ngón tay mảnh khảnh của mình, lướt đôi môi đỏ mọng lên điếu thuốc. Giữa làn khói, cô ấy chợt lên tiếng: “Tôi sẽ hỗ trợ cậu, cần bao nhiêu tiền?”
Tôi choáng váng, không tin vào tai mình: “Hả? Ý cô là sao, đùa tôi à?”
Cô ấy chỉ vào túi đựng bản kế hoạch trong tay tôi: “Không phải cậu đang khởi nghiệp sao? Tôi có thể đầu tư cho cậu.”
Người phụ nữ ấy tự giới thiệu và cho biết tên cô là chị Đào, cô là nhà đầu tư thiên tài của một quỹ nào đó: “Thế này đi, tôi đầu tư 100 vạn giúp cậu khởi nghiệp thì sao?”
Chị Đào nhìn tôi, hàng mi dài hơi run run, đôi môi hơi mở nhả ra một vòng cung khói tuyệt đẹp. Tôi kiểm tra lại tai mình để chắc chắn là mình nghe đúng. Người phụ nữ bí ẩn gặp tôi ngẫu nhiên trên Momo muốn đưa cho tôi 100 vạn, chỉ có quỷ mới tin.
Tôi nghĩ đến căn nhà giá rẻ mà Dao Dao mới thuê, có gì đó không đúng, có ma à? Hỗ trợ gì cơ, đầu tư gì cơ, chuyện gì đang xảy ra vậy và cuối cùng tôi đã quyết định từ chối cô ấy.