Hai anh em đeo khẩu trang, mang theo vali hành lý cùng nhau đi tới chung cư của Giản Văn Minh.

Xe chầm chậm lăn bánh, cuối cùng dừng lại trước một căn chung cư khá sang trọng trong khu dân cư.

Giản Văn Khê vốn nghĩ Ngải Mỹ Giải Trí sẽ không quá khắc nghiệt với nghệ sĩ, nhưng khi cửa mở ra, anh liền sửng sốt một chút.

Mười mấy căn phòng nhỏ, đồ đạc đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.

"Nghệ sĩ ở công ty bọn em, ngoài Cố Vân Tương là nghệ sĩ lâu năm ra, hầu hết mọi người đều ở đây. Hoa Thành đất đai đắt đỏ, tiền thuê lại quá cao, mấy người thực tập sinh trong công ty bọn em sống còn khổ hơn, vài người chen chúc trong một căn phòng nhỏ.

Giản Văn Minh có vẻ đã quá quen với cách sống như vậy.

Trước đây, sống ở nhà có mấy chục phòng ngủ còn chê lên chê xuống, giờ đây lại bị cuộc sống bào mòn hết góc cạnh.

Giản Văn Khê không nói gì, chỉ lướt mắt qua  nhìn căn phòng một lượt, Giản Văn Minh vội vàng dọn dẹp, thu gom tàn thuốc và rượu trên bàn trà, rồi gom quần áo bẩn trên sô pha, nhét vào trong rổ bên cạnh mình.

Giản Văn Khê dùng ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua giá áo, Giản Văn Minh vội vàng nói.

"Đây là quần áo em thường hay mặc."

Giản Văn Khê liếc mắt nhìn một chút, trong số quần áo còn có vài món hàng hiệu, nhưng màu sắc đều khá sặc sỡ.

Anh trực tiếp ném vào thùng rác.

"Đây là gu thẩm mỹ của em sao?" Giản Văn Khê hỏi.

Giản Văn Minh đáp: "Đa phần là công ty phối đồ cho em, em thấy cũng được."

Tuy có chút hoa hòe hoa sói, nhưng mà rất hợp với tạo hình mà công ty thiết lập cho cậu  là hoa hoa công tử Alpha.

Giản Văn Khê lại kéo ngăn kéo ra nhìn, thấy mấy cái dây lưng, còn có một cái đồng hồ hàng hiệu.

"Chỉ còn cái này à?" Anh hỏi.

Giản Văn Minh đáp: "Có hai cái, cái kia bán rồi."

"Vậy cái mà anh tặng em lúc sinh nhật 18 tuổi cũng bán rồi sao?"

Giản Văn Minh mặt đỏ lên, nói: "Cái đó bị người đại diện của em coi trọng, em không giữ lại được."

Giản Văn Khê sắc mặt lại lạnh đi vài phần.

Anh mở máy tính, bắt đầu tìm hiểu về những người xung quanh Giản Văn Minh. Giản Văn Minh đưa cho anh một lon bia, Giản Văn Khê nhíu mày một chút, không nhận. Giản Văn Minh cũng không dám uống, chỉ mở lon bia ra rồi để sang một bên, sau đó ngồi bên cạnh Giản Văn Khê và bắt đầu giới thiệu những người đó là ai.

Anh lại tiếp tục tìm kiếm thông tin về Ngải Mỹ Giải Trí.

Người đại diện nổi tiếng Lý Nhung, 40 tuổi, cũng là người đại diện của Giản Văn Minh, trong giới thường gọi hắn là anh Nhung.

Cố Vân Tương, 28 tuổi, là nghệ sĩ đứng đầu bảng của Ngải Mỹ Giải Trí, hiện đang là một diễn viên nam trẻ tuổi rất nổi tiếng.

Ông chủ của Ngải Mỹ Giải Trí, Tống Thanh, 39 tuổi.

Còn trợ lý bên cạnh cậu là Hoàng Tiểu Phóng, 20 tuổi

"Hoàng Tiểu Phóng là người thân của Lý Nhung, chỉ mới tốt nghiệp trung học, không thích bị sai khiến, nhưng được cái là hay mách lẻo." Giản Văn Minh nói.

Trước kia Giản Văn Minh không cảm thấy gì, nhưng hiện giờ khi giảng giải từng chi tiết cho Giản Văn Khê nghe, cậu cảm thấy bản thân thật sự quá hèn nhát.

Sau khi quen thuộc với mọi thứ, Giản Văn Khê tiếp tục lục soát trang Weibo của Giản Văn Minh.

Dù có bao nhiêu lời đồn thổi, nhưng dù sao Giản Văn Minh vẫn là một người nổi tiếng, trong giới giải trí cũng có chút danh tiếng, Weibo có hơn hai trăm vạn người theo dõi.

"Tài khoản Weibo của em đã bị công ty giữ mất rồi." Giản Văn Minh nói.

"Bị lấy từ tháng trước, họ sợ em làm loạn. Anh  đừng nên xem, toàn là người mắng em thôi."

Trong hơn hai trăm vạn người theo dõi đó, trừ những người hâm mộ trung thành và những tài khoản ảo ra thì phần còn lại chủ yếu là anti-fan và người qua đường chiếm khoảng một nửa. Những người này chỉ theo dõi cậu để giám sát mọi động thái của cậu, để sẵn sàng chỉ trích bất cứ lúc nào.

Giản Văn Khê trước kia chưa bao giờ chú ý đến giới giải trí, vì vậy khi nhìn thấy những bình luận dưới Weibo của Giản Văn Minh, anh thật sự bị sự tàn nhẫn của cộng đồng fan này làm cho khiếp sợ.

Mỗi bài đăng trên Weibo đều đầy những lời lẽ chửi rủa, châm chọc, thậm chí có cả những hình ảnh máu me và nguyền rủa, với những từ ngữ độc ác. Những lời bình luận này thật sự khiến người ta rùng mình, như thể Giản Văn Minh có mối thù không đội trời chung với những người này. Về điểm này, Giản Văn Minh thật sự đáng thương, không thể nào tránh khỏi những chỉ trích không ngừng.

Weibo mới nhất của Giản Văn Minh là vào tháng trước, chỉ có một chữ: "Mệt."

Dưới bài viết là những bình luận đầy sự cay nghiệt.

"Mệt chết đi."

"Thật buồn nôn, sao mày còn chưa chết đi?"

"Mau cút đi cho bà mày!"

"Không rõ chuyện gì, nhưng nói Giản Văn Minh chết đi là đúng đấy, đồng ý hai tay hai chân luôn."

Giản Văn Khê mặt lạnh như băng, đôi mày nhíu chặt.

Mỗi ngày bị mắng như vậy, không ngạc nhiên khi Giản Văn Minh lại sụp đổ. Cậu vốn là người được chiều chuộng như thiếu gia nhà giàu, làm sao có thể chịu đựng được sự đối xử tàn nhẫn như vậy được.

Nếu giải trừ hợp đồng thì sẽ bị công ty lớn đòi bồi thường; nếu không giải trừ hợp đồng thì tiếp tục bị công ty lăng xê vô tội vạ, bị dư luận mắng chửi.

Mà Giản Văn Minh không phải người đầu tiên bị Ngải Mỹ Giải Trí ép đến mức kiệt quệ, cũng không phải là người cuối cùng. Mười năm trôi qua, tự dưng có hai ngôi sao nhỏ của Ngải Mỹ giải trí chết không lý do, còn tận hai người.

"Em quay về khách sạn đi." Giản Văn Khê đóng máy tính lại.

Giản Văn Minh mặt đỏ bừng, đứng dậy.

"Không có chuyện gì thì đừng ra ngoài, nếu phải ra ngoài thì nhớ mang khẩu trang."

“Em biết rồi.”

Giản Văn Minh đứng dậy, mang giày vào, rồi đứng ở cửa, quay đầu nhìn về phía Giản Văn Khê.

Giản Văn Khê vỗ nhẹ lên vai cậu.

Giản Văn Minh đột nhiên tiến tới, ôm lấy anh.

Hương vị của Omega và Alpha hòa quyện bên nhau, bản chất của chúng vốn là tương trợ, dù đã cách xa nhiều năm nhưng vẫn không thể tách rời. Giản Văn Minh nói: “Có chuyện gì xảy ra, nhất định phải gọi điện cho em.”

Giản Văn Khê vỗ vỗ đầu cậu.

“Hãy tin tưởng anh.” Giản Văn Khê nói.

Giản Văn Minh buông anh ra, cười nhẹ, đôi mắt hơi ươn ướt.

"Em đương nhiên tin tưởng anh, nếu anh vào giới giải trí, chắc chắn sẽ mạnh hơn em nhiều.”

Anh trai của cậu ngay từ nhỏ đã cực kỳ ưu tú, tốt nghiệp từ một trong ba trường đại học danh tiếng nhất thế giới, thành thạo nhiều ngôn ngữ, chơi dương cầm, violon, hát, nhảy, chơi cờ vây, cưỡi ngựa cái gì cũng biết. Thành tích ưu việt cả về đức, trí, thể, mỹ. Anh trai từ bé đã là người được gia đình bồi dưỡng để trở thành trưởng nam, vừa bình tĩnh lại có chút điên cuồng, có mục tiêu rõ ràng, ý chí kiên định. Chỉ cần anh muốn, không có gì là anh không làm được.

Cậu có chút lo lắng, nhưng cảm giác hưng phấn lại chiếm ưu thế.

Anh sẽ như một viên đạn, tạc nổ toàn bộ giới giải trí, cái thế giới vừa đẹp đẽ vừa dơ bẩn ấy.

Sau khi tiễn Giản Văn Minh đi, Giản Văn Khê bắt đầu quét dọn lại chung cư, làm sạch từng ngóc ngách.

Anh có thói quen ở sạch, nên chung cư được anh dọn dẹp sạch sẽ, không một hạt bụi.

Khi đã dọn dẹp xong, trời cũng đã chạng vạng tối. Anh ngồi xuống giường, chỉ ngồi đó trong bóng đêm dày đặc. Sau đó, anh châm một điếu thuốc, bắt chước tư thế hút thuốc của em trai, ngón tay nhẹ nhàng kẹp điếu thuốc, lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút lơ đãng. Ánh lửa đỏ tươi lập lòe trong đêm tối, run rẩy như muốn tắt.

Sáng ngày hôm sau, Lý Nhung cùng Tiểu Hoàng cùng nhau đến. Vừa lên lầu, Lý Nhung liền bắt đầu tức giận nói.

"Cậu ta mấy ngày nay có chút khác thường, thằng nhóc này thực sự rất cứng đầu, em phải chú ý thật kỹ, đừng để cậu ta nổi điên."

Tiểu Hoàng gật đầu, nói:

"Lần trước để Giản Văn Minh tiếp đãi Tần tổng, có lẽ là thực sự chạm vào điểm mấu chốt của cậu ta."

Lý Nhung cười lạnh, nói:

"Ở cái vòng luẩn quẩn của giới giải trí này, làm gì có cái gọi là điểm mấu chốt? Ai mà không lăn lộn như vậy để có chỗ đứng? Những minh tinh nổi tiếng bây giờ được mấy ai không bám víu vào kim chủ? Có bản lĩnh thì như Chu Đĩnh ấy, sinh ra đã ngậm thìa vàng, thì chẳng cần phải bợ đỡ ai cả."

Hắn khạc một ngụm nước miếng xuống đất, rồi tiếp tục nói:

"Tần tổng là ai chứ? Bao nhiêu người chen chúc nịnh bợ ngài ấy, chỉ cần lọt vào mắt ngài ấy, không sớm thì muộn cũng được thăng tiến vù vù. Nhìn mấy người được ngài ấy nâng đỡ kia mà xem, giờ chẳng phải đều trở thành minh tinh nổi tiếng sao? Thằng nhóc này đúng là ngu xuẩn, thật sự làm cho người ta thất vọng."

Tiểu Hoàng cười làm lành.

"Vẫn là còn quá trẻ, chắc chắn phải trải qua thêm vài năm tra tấn, lúc đó cái gì cũng sẽ chịu hết. Hiện giờ, anh đã nắm được cậu ta trong tay, cậu ta căn bản chạy không thoát."

Khi đang nói, họ đã đến trước cửa chung cư. Tiểu Hoàng lập tức bước đến gõ cửa: "Anh Minh."

Cậu ta lại gõ thêm hai lần nữa, cửa phòng mở ra.

Cả căn phòng đều buông rèm cửa, "Giản Văn Minh" đứng trong bóng tối, dáng vẻ có chút đáng sợ.

Tiểu Hoàng lùi lại một bước, Lý Nhung đã đẩy cậu ta ra rồi bước vào: "Sao lại không bật đèn, đến tiền điện cũng không trả nổi sao?"

Vừa nói xong, đèn liền sáng lên. Lý Nhung bước vào, nhìn căn phòng sạch sẽ không một hạt bụi, có chút ngạc nhiên. Quay đầu lại nhìn Giản Văn Minh, hắn càng thêm ngạc nhiên khi thấy cách ăn mặc của Giản Văn Minh.

Giày da màu đen, tất đen, lộ ra mắt cá chân với chiếc quần tây màu xám, áo sơ mi xanh đen rộng rãi ôm sát eo, càng làm nổi bật tỷ lệ cơ thể vượt trội. Đeo kính đen, làn da trắng mịn, thân hình cao gầy, toát lên vẻ nhẹ nhàng, lịch sự chỉn chu nhưng vẫn mạnh mẽ và sắc sảo.

Tiểu Hoàng cũng ngây người nhìn.

"Mới mua quần áo à?" Lý Nhung hỏi.

Mặc một thân đồ hiệu, thằng nhóc này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, thế mà còn cùng hắn khóc lóc than vãn, xem ra là có chút tiền riêng rồi.

Xem ra vẫn chưa thay đổi.

Giản Văn Khê "Ừ" một tiếng, nhìn chằm chằm Lý Nhung một lúc lâu.

Chiếc đồng hồ mà anh đưa cho em trai, quả nhiên nó đang ở trên cổ tay của Lý Nhung. Mặt đồng hồ phát ra ánh sáng, phản chiếu lên mặt anh, khiến sắc mặt anh thêm vài phần lạnh lùng.

Nếu không phải vẫn là gương mặt quen thuộc kia, Lý Nhung thật sự sẽ tưởng mình đã vào nhầm phòng.

Trước mặt là Giản Văn Minh, nhưng lại hoàn toàn khác biệt, tươi sáng và trong trẻo, như thể răng nanh và móng vuốt đã được thu lại, vừa quý phái lại trầm ổn.

Hắn không khỏi bị ánh mắt sắc bén đó nhìn chằm chằm mà có chút run sợ, cảm giác lạ lẫm trong lòng dâng lên, hắn nâng cao giọng: "Vì sao lại nhìn tôi như vậy?"

"Giản Văn Minh" khẽ nở nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, nói: "Anh Nhung giao cho tôi tham gia chương trình gì vậy?"

Quả nhiên, khi nhắc đến công việc, thái độ của hắn đã tốt hơn rất nhiều.

Lý Nhung biết tính cách của thằng nhóc này, giờ đã nghe lời thì hắn cũng không dám quá kiêu ngạo trước mặt cậu, liền ngồi xuống sô pha, vung tay lên.

Tiểu Hoàng lập tức từ trong túi lấy ra một chồng tài liệu đưa cho hắn.

Hắn cầm tài liệu trong tay: "Đừng có nói anh Nhung không giúp cậu. Đây chính là tài nguyên mà công ty chúng ta đang có, thậm chí là toàn bộ ngành giải trí cũng đang giành giật, vì bên ta đã cho tổ chương trình ký hợp đồng với nghệ sĩ nổi tiếng hàng đầu Cố Vân Tương, nên tổ chương trình mới cho phép nhét thêm một suất nữa."

Giản Văn Khê ngồi xuống đối diện, nhận lấy tài liệu và nhìn qua một chút.

Đây là một chương trình tuyển chọn tài năng, kết hợp giữa các minh tinh nổi tiếng và những thí sinh tiềm năng, được phát sóng trên đài truyền hình Giang Hải và các nền tảng video trực tuyến lớn, do Giang Hải TV đồng tổ chức và phát sóng.

Quả thật, đây là một cơ hội lớn.

Giản Văn Khê ngồi đó nghiêm túc xem tài liệu, còn Lý Nhung ngồi đối diện, bắt chéo chân và quan sát anh.

Thằng nhóc này thật sự rất đẹp.

Gương mặt ấy, dù đã nhìn nhiều lần, vẫn khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.

Nghệ sĩ dưới trướng hắn có mười mấy người, trong đó có Giản Văn Minh. Những nghệ sĩ này có phân công rất rõ ràng, giống như Cố Vân Tương là đầu bảng, đương nhiên được ưu ái và chăm sóc, mối quan hệ với họ thuộc dạng hợp tác. Còn những thực tập sinh, thì được coi như là những người được đào tạo để trở thành nhân vật tiềm năng, phục vụ cho các hoạt động tiếp khách.

Giản Văn Minh loại nghệ sĩ này, trong công ty thuộc dạng trung cấp, chủ yếu là để công ty kiếm tiền. Những nghệ sĩ như vậy có chút danh tiếng, nhưng lại không quá nổi bật, đã từng hưởng qua danh tiếng và lợi lộc ngọt ngào, thì càng dễ dàng bị kiểm soát. Khi làm việc, họ có thể mang lại lợi ích cho công ty, nhưng khi không có công việc, sẽ được đưa đến các bữa tiệc xã giao, giúp công ty nâng cao thể diện. 

Vừa đe dọa vừa dụ dỗ, đồng thời còn có thể lấy lòng các ông chủ lớn, giúp công ty mở rộng mối quan hệ. 

Giản Văn Minh là người không dễ bảo, mặc dù danh tiếng đã bị ảnh hưởng, nếu mà hành động khôn ngoan hơn, thì với ngoại hình của cậu hoàn toàn có thể tạo dựng được sự nghiệp vang dội trong giới giải trí.

Nếu mà là Omega thì càng tốt.

Hiện nay trong xã hội này, không phân biệt ngành nghề nào, những người đứng đầu chủ yếu vẫn là Alpha. Đây là một vấn đề lâu dài của xã hội, và giới giải trí cũng không ngoại lệ. Nhiều ông chủ lớn trong giới này cũng là Alpha, họ đôi khi cũng thích chơi với Alpha, như kiểu Tần tổng, vì họ cảm thấy Alpha mạnh mẽ hơn. Tuy nhiên, đa số vẫn thích Omega hơn, chơi càng thoải mái, các trò tình thú càng đa dạng càng tốt.

Cái gì quý hiếm thì càng có giá trị. Số lượng Omega còn ít hơn Alpha, gần như từ khi sinh ra đã bị điều phối bởi giai cấp đặc quyền, họ giống như Alpha, nhưng khoảng cách với Beta lại rất xa.

Cả căn phòng đều tràn ngập mùi hương hoa thường xuân nồng nàn, đó là mùi tin tức tố của Giản Văn Minh. Thường thì mùi này rất dễ chịu mà, nhưng sao hôm nay lại cảm thấy hơi nặng nề, quá mức dày đặc.

Hắn nhíu mày: “Cậu đến kỳ phát tình à?”

Giản Văn Khê ngẩng đầu.

“Chương trình tuyển chọn này có hơn trăm người, cả Alpha lẫn Omega đều có. Nếu cậu muốn tham gia sinh hoạt tập thể, thì phải dùng thuốc ức chế đi!"

“Đã biết.”

Không ngờ lại phối hợp như vậy.

Lý Nhung càng nhìn càng cảm thấy lạ lẫm, ánh mắt của hắn từ cằm "Giản Văn Minh" nhìn xuống, dọc theo ngón tay rồi dừng lại ở mắt cá chân.

Do tư thế ngồi, đôi vớ đen hoàn toàn lộ ra, giày da bóng loáng, không hề dính một hạt bụi, cả người sạch sẽ đến mức có chút kỳ lạ.

Hiện giờ mới bắt đầu mùa đông, Giản Văn Minh thích lộ mắt cá chân, rất ít khi thấy cậu ăn mặc quy củ như vậy, mang theo một chút hơi thở cấm dục.

Cả người cậu dường như trầm tĩnh hơn nhiều.

"Lần này sẽ giao cho cậu hai công việc, trước mắt cậu chuẩn bị công việc này, ngày mai đi đài truyền hình đưa tin."

Giản Văn Khê ngẩng đầu: "Còn công việc nào nữa?"

"Cậu làm tốt công việc này trước đi, công việc còn lại sẽ nói sau."

Công việc còn lại là để dạy dỗ Giản Văn Minh, Lý Nhung sợ nếu nói ra, Giản Văn Minh sẽ phản kháng. Trước tiên để cậu nếm được ngon ngọt, sau đó dùng công việc tuyển chọn để ép buộc cậu, như vậy khả năng sẽ dễ dàng thành công hơn.

Đây là yêu cầu của Tống tổng, nghệ sĩ mà không nghe lời thì phải dùng roi da cùng đường uy hiếp.

Giản Văn Khê xem xong tư liệu, đại khái đã hiểu về chương trình tuyển chọn này, tên là 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》.

Kể từ khi những tiết mục tuyển chọn minh tinh gây sóng gió, càng ngày càng nhiều chương trình kiểu này ra mắt, nhưng sau hai năm, người xem bắt đầu cảm thấy nhàm chán, đặc biệt là những chương trình tuyển chọn với dàn thí sinh đã cũ. Vì vậy, đài truyền hình Giang Hải đã giới thiệu một hình thức tuyển chọn mới, một kiểu "lẩu thập cẩm". 30 minh tinh nổi tiếng cùng 70 tân binh sẽ tham gia thi đấu tuyển chọn, và từ đó sẽ chọn ra 10 người để thành lập một nhóm.

"Tinh Nguyệt Chi Chiến" là một cuộc tranh đoạt giữa những tân binh như ngôi sao và những minh tinh nổi bật như ánh trăng. Chương trình này không chỉ cho phép khán giả nhìn thấy những minh tinh đã nổi tiếng mà còn giới thiệu các gương mặt mới. Đồng thời, việc các tân binh và minh tinh cạnh tranh với nhau tạo ra sự kịch tính và kích thích. Chính vì vậy, chương trình này quả thật có tiềm năng thu hút sự chú ý mạnh mẽ. 

Mà các chương trình tuyển chọn loại này, càng về sau càng đuối, nguyên nhân phần lớn là vì kịch bản quá rõ ràng, nội bộ có quá nhiều sự điều động, và những người được tuyển chọn không phải là những người thực sự được khán giả yêu thích, khiến cho chương trình trở nên kém hấp dẫn.

Vì vậy, chương trình này được xem là một trong những chương trình tuyển chọn công khai và minh bạch nhất từ trước đến nay. Mọi diễn biến trong chương trình đều được phát sóng trực tiếp trên internet, mỗi buổi công diễn cũng đều được phát sóng trực tiếp trên internet kết hợp với sóng truyền hình, phát sóng toàn bộ các nền tảng.

Chương trình này tuyên bố sẽ tạo ra một phong trào truy tìm thần tượng toàn dân, có thể nói là đầy tham vọng.

Tuy nhiên, cái gọi là "minh bạch" thực chất chỉ là các quy tắc được ẩn giấu một cách tinh vi. 70 tân binh còn không nói, chỉ riêng 30 minh tinh đã có sự phân công rất rõ ràng.

Ví dụ như Cố Vân Tương, một nghệ sĩ nổi tiếng, rõ ràng được chọn để làm chiêu bài, thu hút đầu tư, quảng cáo và mở rộng ảnh hưởng. Những người như vậy, chỉ cần họ không lùi bước, bất kể có phải là "phế vật" hay không, đều chắc chắn sẽ có chỗ trong đội hình, vì họ đã được chỉ định sẽ thành công.

Còn có một nhóm là "hoàng tộc"[1], tức là những minh tinh đã hết thời nhưng vẫn được chương trình âm thầm ưu ái, họ sẽ chiếm giữ hai đến ba suất debut.

[1]Hoàng tộc: theo nghĩa bóng chỉ những người ở tầng lớp cao, hoặc những nhân vật có ảnh hưởng lớn trong một lĩnh vực nào đó, đặc biệt là trong ngành giải trí.

Và còn lại là những người như Giản Văn Minh, họ chỉ là "người qua đường" mà thôi.

Chắc chắn rằng trong ba kỳ thi đấu, Giản Văn Minh sẽ bị loại, không phải vì không đủ tài năng mà là để làm nền cho những người khác. Những người này chỉ có thể làm công cụ để lăng xê cho những ngôi sao mới hoặc đang nổi.

"Với khả năng của cậu, muốn debut thì chắc chắn không có khả năng, nhưng tôi đã hỏi qua tổ tiết mục, bọn họ nói lần này sẽ không hoàn toàn thao túng nội bộ. Cậu cố gắng một chút, dù có bị coi là phế vật thì cũng có thể tạo ra đề tài, chỉ cần có cảm giác tồn tại, biết đâu lại có thể tham gia thêm hai kỳ.”

Lý Nhung đứng lên, nói với vẻ khinh miệt: “Cố kéo dài ba bốn kỳ đi. Dù sao bây giờ cậu vẫn còn trên hot search, đang có nhiệt độ, còn nhiều công ty cũng đang chú ý đến cậu.”

Giản Văn Khê buông tài liệu trong tay, đứng dậy. Anh cao hơn Lý Nhung một chút, ánh mắt sắc bén, môi mỏng xinh đẹp, hơi mỉm cười rồi nói: “Được.”

Lý Nhung không biết tại sao, nhưng cảm thấy cả căn phòng này đột nhiên trở nên lạnh lẽo, thiếu vắng sự ấm áp, làm hắn cảm thấy không thoải mái.

Vậy là hắn để Tiểu Hoàng ở lại, còn mình thì đi trước.

"Cậu cũng về trước đi, ngày mai đúng giờ đến đón tôi." Giản Văn Khê nói với Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng lén nhìn anh một cái, thấy Giản Văn Khê cũng đang nhìn thẳng mình, ánh mắt sáng ngời.

Tiểu Hoàng gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi.

Cậu ta cảm thấy gần đây có lẽ đã gặp phải đả kích quá lớn, "Giản Văn Minh" dường như đã thay đổi hoàn toàn, không còn hung hãn như trước, mà ngược lại toát lên một khí thế trầm mặc, khiến cậu ta không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi.

Giản Văn Khê bước đến cửa sổ, đứng yên, ánh mắt nhìn về phía những tòa cao ốc xa xa.

Đây là khu vực sầm uất náo nhiệt, lại gần các trung tâm giải trí, tháp truyền hình của đài Giang Hải có thể nhìn thấy từ xa. Và trên màn hình LED ở đỉnh tháp, tin tức về chương trình 《Tinh Nguyệt Chi Chiến》 đang được phát sóng quảng bá.

Để đạt được mục đích của mình, điều đầu tiên Giản Văn Khê cần làm là phải nổi bật, phải trở nên nổi tiếng.

Chỉ khi đủ nổi tiếng, đủ mạnh mẽ, Giản Văn Khê mới có thể có được ảnh hưởng đủ lớn, có thể thao túng dư luận, và xây dựng cho mình một lớp bảo vệ không thể phá vỡ.

Anh sẵn sàng hy sinh bản thân cho giới giải trí, vì danh tiếng chính là lá chắn của anh, còn ánh sáng của sự nổi tiếng chính là vũ khí của anh. Anh không thể thay đổi thế giới này, cũng không thể thay đổi toàn bộ không khí trong giới giải trí, nhưng ít nhất, anh phải vì chính mình, vì những người anh yêu thương, mà giải tỏa một phần căm hận trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play