Giản Văn Khê đã sắp xếp khách sạn trước khi gặp Giản Văn Minh. Trong lúc chờ đợi, anh tìm kiếm thông tin về Giản Văn Minh trên mạng. Khi nhập tên vào khung tìm kiếm, các cụm từ liên quan xuất hiện bao gồm.

Từ liên quan đầu tiên: "Chu Đĩnh"

Từ liên quan thứ hai: "Ôm đùi"

Từ liên quan thứ ba: "A yêu A"

Giản Văn Minh dựa vào vẻ ngoài xuất sắc mà debut, ngay khi mới vào nghề đã ký hợp đồng cho Ngải Mỹ Giải Trí, một công ty lớn nhất nhì trong giới giải trí, lúc đầu chỉ cùng các minh tinh Omega tạo scandal, liên tục thay đổi vài lần, cho đến một ngày, cậu cùng Alpha Chu Đĩnh tham gia một buổi tiệc từ thiện vào buổi tối.

Hai cực phẩm nhan sắc cùng xuất hiện, một bức ảnh lộ ra đã đẩy cả hai lên hot search, biến họ trở thành hai Alpha đẹp nhất giới giải trí, mà Giản Văn Minh cuối cùng cũng ôm được chiếc chân vững chắc nhất, từ đây không buông ra nữa.

"Vào thời điểm Giản Văn Minh vẫn còn là người mới, đã là fan của Chu Đĩnh."

"Giản Văn Minh chính là vì Chu Đĩnh mà gia nhập giới giải trí."

Những tin đồn này dần dần trở nên nổi tiếng, và mọi người đều biết đến. Với danh hiệu "Chuồn chuồn nhỏ" cùng với khuôn mặt xinh đẹp có phần quá mức, Giản Văn Minh chính là dựa vào danh hiệu "fan của Chu Đĩnh", tạo nên một hình tượng đặc biệt và từ đó nổi tiếng.

Trong giới giải trí, việc lăng xê kiểu này thật sự quá nhiều, mập mờ không rõ là tốt nhất, có thể duy trì nhiệt độ, lại không dễ bị vả mặt. Nhưng chỉ duy trì được như vậy trong hai ngày thôi, Giản Văn Minh bỗng nhiên thông báo tỏ tình công khai khắp thành phố, và trực tiếp tag Chu Đĩnh trên Weibo.

Xào scandal là một chuyện, nhưng thổ lộ trực tiếp lại là chuyện khác.

Hot search lập tức bùng nổ, fan của Chu Đĩnh là "Chuồn chuồn nhỏ" cũng há hốc mồm.

Giới giải trí thật đúng là không có minh tinh nào vì yêu đơn phương mà công khai tỏ tình như vậy cả, một sự kiện lớn như vậy, nhìn qua càng giống như chàng có tình, thiếp có ý.

Chỉ là không ngờ rằng lúc này mới chỉ là bắt đầu, Giản Văn Minh thông báo chưa đến nửa giờ, tài khoản Weibo chính thức của phòng làm việc Chu Đĩnh liền đăng tám chữ.

"Nhận được ưu ái, không có khả năng."

Điều thú vị hơn nữa là, chỉ một phút sau, phòng làm việc đã chỉnh sửa lại Weibo đó, xóa bỏ bốn chữ "Nhận được ưu ái."

Chỉ còn lại bốn chữ "Không có khả năng" in đậm, mạnh mẽ như tát thẳng vào mặt Giản Văn Minh.

Tại nơi làm việc của Chu Đĩnh ở Chính Dương Truyền Thông, có lẽ đã sớm chán ngán với sự ép buộc của Ngải Mỹ Giải Trí, không lâu sau đó, người đại diện của Chu Đĩnh là chị Hồng, đã đăng một bài lên vòng bạn bè, và bài đó cũng nhanh chóng bị đẩy lên hot search.

"Trong giới giải trí hỗn loạn, thật sự không thể có tính cách quá tốt."

Đính kèm tấm hình cao bôi lên da chó[1].

[1] bám dai như đỉa.

Người đại diện và đồng nghiệp trong phòng làm việc có thái độ như vậy, tự nhiên cũng đại diện cho thái độ của Chu Đĩnh đối với Giản Văn Minh. "Chuồn chuồn nhỏ" đã thành công đưa Giản Văn Minh lên hot search, nghệ sĩ hạng ba Giản Văn Minh, bỗng chốc trở thành trò cười trong giới giải trí.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Giản Văn Khê đứng dậy đi mở cửa. Một thanh niên có thân hình và chiều cao giống hệt anh đứng ở đó. Cậu tháo khẩu trang xuống, lộ ra một khuôn mặt giống hệt Giản Văn Khê, với khí chất tỏa ra mạnh mẽ, nhưng thần sắc lại có vẻ tiều tụy, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu. 

"Anh." Giản Văn Minh gọi.

Giản Văn Khê đáp một tiếng "Ừ", rồi nói. "Vào đi."

Giản Văn Minh dường như đã nhiều ngày chưa tắm rửa, tóc cũng bết lại. Vừa vào cửa, cậu liền cởi quần áo xuống, chiếc áo thun bị vén lên, để lộ nửa người trên thon gầy nhưng rắn chắc, cơ thể thanh niên Alpha với dáng người cân đối, cơ bắp không quá rõ ràng nhưng vẫn hài hòa, thắng ở tỉ lệ cơ thể ưu việt. Cậu quay lại nhìn thoáng qua rồi nói.

"Em có thể cởi được không?"

Cả căn phòng bỗng bao phủ bởi mùi hương tin tức tố hoa thường xuân, vừa tự do phóng khoáng, vừa đầy sức sống và kiêu ngạo nhưng lại rất nồng đậm.

Giản Văn Khê khẽ nhíu mày nói.

"Em tắm rửa trước đi, thay quần áo rồi lại nói."

Giản Văn Minh liền đi vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi tắm xong, cậu phát hiện Giản Văn Khê đã mở hết các cửa sổ của khách sạn, gió mạnh từ bên ngoài thổi vào mang theo hơi lạnh ẩm ướt, thổi bay hết hơi thở trong phòng. Cậu uống hai ngụm nước, rồi hỏi.

"Anh đang trong kỳ phát tình à?"

Giản Văn Khê đáp một tiếng "Ừ" nói:

"Anh mang theo đủ thuốc ức chế"

Giản Văn Minh nhẹ xoa tóc, cầm hai bình rượu đi đến, trực tiếp dùng miệng cạy mở nắp bình, rồi đưa một chai trong đó cho Giản Văn Khê, sau đó tự mình mở ra uống chai còn lại.

Cậu uống có phần vội vàng, tay nắm bình rượu bất giác run lên vài cái, như thể không thể kiểm soát bản thân, rượu từ khóe miệng cậu chảy ra. Giản Văn Minh liếm môi, đầu lưỡi đỏ hồng mềm mại mang theo chút càn rỡ lại có phần hoang dã liếm đi giọt rượu ở khóe môi. Mái tóc bù xù chưa khô hẳn lại toát ra cảm giác tiều tụy, tràn đầy vẻ hoang dã.

"Anh, anh nghĩ kỹ rồi chứ?"

Giản Văn Khê nhìn chằm chằm vào đôi tay đang run rẩy của cậu rồi nói.

"Em không cần quan tâm, mọi chuyện giao cho anh, em chỉ cần ở lại khách sạn này là được, bây giờ thì kể cho anh nghe về người bên cạnh em, mấy năm nay em đã trải qua những gì, ấn tượng sâu sắc nhất, tất cả đều phải nói cho anh."

Giản Văn Minh dường như có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn ngồi xuống trên sô pha. Hai người họ không phải chỉ vì nhất thời hứng thú, mà trước đấy Giản Văn Khê đã nói với cậu về ý tưởng nguy hiểm và điên cuồng này, cậu không phải không có chuẩn bị.

Người khác không tin, nhưng cậu làm sao có thể không tin Giản Văn Khê được? Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không ai hiểu Giản Văn Khê hơn cậu.

Hai anh em họ, thân là Omega, nhưng Giản Văn Khê lại cứng rắn và mạnh mẽ như một Alpha, sớm đã trưởng thành và ổn trọng, từ nhỏ anh đã là người dẫn dắt, trong khi đó cậu mặc dù là Alpha với vẻ ngoài kiều diễm, nhưng lại có một tâm hồn yếu đuối và lỗ mãng.

Cậu bắt đầu kể từ việc trước đây khi bắt đầu bước vào giới giải trí, hoảng loạn khi phải chọn đường đi mà bị lừa ký vào hợp đồng bất bình đẳng, rồi nói về những năm qua cậu đã chứng kiến sự đen tối, dơ bẩn, và ân oán trong giới giải trí. Cậu kể về việc bị hạ dược rồi phải chạy trốn như thế nào, những áp lực mà cậu phải chịu trong công ty, cách mà cậu bị chèn ép. Cậu nói về bạn bè, người hâm mộ, cấp trên, và đối thủ của cậu, những mối quan hệ một mất một còn.

Giản Văn Khê mím chặt môi, ánh mắt sắc lạnh như dao, cầm bình rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm.

Nói xong, Giản Văn Minh cảm thấy hơi hổ thẹn, nói.

"Anh, em vô dụng lắm phải không?"

"Em nên sớm nói với người trong nhà, nói với anh."

"Em cũng không biết vì sao lại không nói, có lẽ là sợ mất mặt, cũng nghĩ rằng mình có thể tự gánh vác."

Trong ánh mắt Giản Văn Minh bỗng hiện lên phẫn uất, cậu nói.

"Em muốn cùng bọn họ cá chết lưới rách, cũng chưa chắc không có phần thắng."

“Cá chết lưới rách, ngọc nát đá tan, là cách làm thiệt hại nhất."

Giản Văn Khê đứng dậy, đưa tay ra.

"Đưa chìa khóa chung cư của em cho anh."

Giản Văn Minh lấy chìa khóa đưa cho anh, nhưng tay không tự chủ được mà run lên hai lần.

Lần đó, khi bị người trong công ty dùng pheromone kích thích, tuy rằng Giản Văn Minh may mắn thoát được, nhưng lại để lại di chứng trong một thời gian ngắn không thể hồi phục được.

"Đúng rồi, anh làm như vậy đã nói với anh Chính chưa?" Giản Văn Minh hỏi.

Giản Văn Khê dừng lại một chút, rồi nói: "Bọn anh đã ly hôn."

Giản Văn Minh sửng sốt: "Ly hôn? Khi nào vậy?"

"Vừa mới, vẫn chưa công bố. Ba mẹ cũng không biết. Em biết là được rồi, đừng nói với ai khác."

"… Được rồi. Nhưng tại sao lại ly hôn, vì em sao?"

Giản Văn Minh có chút lo lắng.

Giản Văn Khê lắc đầu: “Không phải, không liên quan lớn đến em."

Nếu nói trên đời này còn ai có thể khiến Giản Văn Khê thật lòng thổ lộ, thì chỉ có người em song sinh này. Giản Văn Khê kể lại tất cả mọi chuyện, không che giấu điều gì. Càng nghe, chân mày của Giản Văn Minh càng nhíu chặt. Đến khi nghe chuyện Hề Chính có tiểu tam, mắt cậu trợn tròn kinh ngạc.

“Anh, công ty hơn một ngàn người anh còn quản được, lại trị không nổi một đứa tiểu tam sao?"

Giản Văn Minh giận đến mức như sắp bùng nổ.

“Dựa vào cái gì mà ly hôn? Nhường ngôi cho tiểu tam à?"

"Em không hiểu. Anh với Hề Chính vốn dĩ chẳng có tình cảm gì. Lúc trước hai bọn anh kết hôn vì cái gì, chẳng lẽ em không biết?"

Giản Văn Minh muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Giản Văn Khê vì sao lại kết hôn với gã tra nam Hề Chính, Giản Văn Minh đương nhiên biết rõ.

Giản Văn Khê chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, nói:

“Chuyện của anh, em không cần bận tâm đâu."

Việc ly hôn với Hề Chính, ngoài lý do phải về nước để thay thế cho Giản Văn Minh, đúng là còn có nguyên nhân từ phía Hề Chính.

Thực ra, giữa hai người họ, ly hôn hay không cũng chẳng khác biệt, bởi từ lâu cả hai đã chẳng quan tâm đến cuộc sống của đối phương. Chỉ là phía Hề Chính không thể chờ thêm được nữa.

Cuộc hôn nhân không hợp này vốn đã là chuyện ai ai cũng biết. Dù kết hôn hay không cũng chẳng khác gì nhau. Bản thân Hề Chính với vóc dáng cao ráo, ngoại hình xuất sắc, và gia thế ưu việt, là một Alpha thuộc hàng cực phẩm. Xung quanh anh ta, Beta và Omega vây quanh đếm không xuể. Anh vốn chẳng mấy bận tâm đến những người đó, nhưng gần đây bên cạnh Hề Chính lại xuất hiện một người rất kiêu ngạo, đến mức tin nhắn của người này còn gửi thẳng đến điện thoại của Giản Văn Khê.

Quan trọng nhất là, Hề Chính không chỉ thừa nhận mà còn dung túng cho người này. Khi Giản Văn Khê điều tra qua loa về thân phận của đối phương, anh mới nhận ra người kia không phải chỉ là mối quan hệ thoáng qua đơn giản như sương sớm.

Như vậy thì thật không thú vị. Đều là người coi trọng thể diện, tốt nhất là chia tay trong êm đẹp. Anh không muốn mình trở thành nhân vật chính trong một bộ phim máu chó về hào môn chiếu lúc 8 giờ tối.

"Tên Hề Chính đó chưa bao giờ bộc lộ tình cảm gì, em từng nghĩ hắn ta là kiểu nhạt nhẽo cuồng công việc, chắc sẽ rất nghiêm túc, không ngờ hắn ta lại là loại người như vậy." Giản Văn Minh nói. 

"Thực ra, trước đây hắn ta đã có không ít tin đồn tình ái, nhưng em không dám nói với anh."

"Anh biết." Giản Văn Khê đáp.

Giản Văn Minh càng nghĩ càng giận, mặc dù người có vẻ hơi tiều tụy, nhưng khí thế vẫn không giảm.

"Tra nam tiện tam như vậy sao có thể dễ dàng buông tha bọn họ, như thế chẳng phải quá tiện nghi cho bọn họ sao? Anh nên sớm nói cho em, em cũng có thể thay anh trút giận!"

"Đều đã qua rồi" Giản Văn Khê cười cười. "Em còn biết thay anh trút giận, nhưng có nhìn lại bộ dạng hiện tại của mình không?"

Giản Văn Minh có chút nhụt chí.

“Em là bị bọn Lý Nhung lập bẫy bắt được, còn chuyện đối phó cái tra nam tiểu tam kia, tuyệt đối không thành vấn đề."

Hai anh em bọn họ bên nhau không phải là lâu, nhưng có lẽ do là song bào thai nên đặc biệt có sự cảm ứng tâm lý, họ luôn rất thân thiết. Cả hai uống đến hơi say, Giản Văn Minh tùy tiện nằm lên đùi Giản Văn Khê, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giống hệt mình, đại khái vì uống nhiều, tâm trạng bỗng mềm yếu, cảm thấy có chút chua xót. Lúc mơ màng sắp ngủ, cậu nói:

"Anh, em thực sự quá mệt mỏi, nhưng lại không dám nói với anh, sợ anh mắng em."

Giản Văn Khê không buồn ngủ, trong đầu nhớ lại cảnh tượng ở sân bay, phóng viên đuổi theo anh, gọi là “Thuốc cao bôi trên da chó."

Anh giữ lại cánh tay đang run rẩy của Giản Văn Minh do di chứng của pheromone kích thích, không nói một lời, nhưng trong mắt anh chỉ có ánh sáng âm u, lạnh lẽo.

Ngày hôm sau, điện thoại của Giản Văn Minh đã bị công ty và truyền thông tấn công dữ dội. Người đại diện của cậu Lý Nhung, là một nhân vật lợi hại, tức giận mắng.

"Không qua sự đồng ý của tôi, mà cậu dám ở sân bay nói bậy bạ. Tôi mới mắng cậu có hai câu, mà cậu trốn tôi đi mất vậy hả? Cậu nghĩ rằng trốn đi là mọi chuyện sẽ ổn à? Vừa rồi đã cho cậu cơ hội mà bao nhiêu người mơ ước, để cậu tham gia một chương trình gameshow đang hot, cậu muốn mất đi cơ hội như vậy sao? Tôi không hù dọa cậu, không có chương trình này, hết tháng ba, cậu sẽ trở thành một kẻ vô dụng. Đến lúc đó, tôi xem cậu trừ việc bán thân ra, còn có cách nào kiếm tiền nữa! Tôi cho cậu trong vòng một ngày phải quay lại đây ngay!"

Giản Văn Khê nhíu mày, trả lời tin nhắn.

"Đã biết."

Lý Nhung có lẽ không ngờ sẽ nhận được phản hồi, lập tức gọi một video qua. Giản Văn Khê mím môi, nhìn chằm chằm vào màn hình di động, ánh mắt hơi trầm xuống, rồi ấn vào nút bắt máy.

Anh nhìn vào màn hình, đối diện là vẻ mặt tức giận của Lý Nhung.

"Giản Văn Minh, tôi cứ tưởng cậu đã chết ở xó nào rồi!"

"Sáng sớm ngày mai, nhờ trợ lý đến chung cư đón tôi."

Lý Nhung đang hùng hổ nhất thời không biết nói gì.

"Cúp đây." Giản Văn Khê nói.

Nói xong, anh liền ngắt video, cầm lấy điện thoại, nhìn về phía Giản Văn Minh, người đối diện đang mở mắt nhìn mình.

"Hắn bình thường cũng đối xử với em như vậy sao?"

Giản Văn Minh có chút tức giận, cũng có chút xấu hổ, nói: 

"Hắn luôn coi bọn em như đồ ăn trên đĩa. Trước mặt sếp thì như vẫy đuôi như chó, còn trước mặt bọn em thì lại tỏ ra là đại gia."

Có lẽ vì chịu kích động, Giản Văn Minh ban đầu còn có chút do dự, bỗng nhiên trở nên hăng say khi trao đổi chuyện này với người anh của mình. Cậu không làm được chuyện này, nhưng không có nghĩa là anh cậu không làm được.

"Trước kia khi em vào giới giải trí, ba mẹ nhiều lần dặn dò không được để lộ gia thế. Trong giới không ai biết em còn có anh trai sinh đôi, hai chúng ta nhìn giống nhau như thế, dù anh có cư xử như thế nào, bọn họ cũng sẽ không nghi ngờ anh là giả, chỉ có thể cho rằng em bị đả kích nên tính cách hoàn toàn thay đổi."

Đây thực sự là một cơ hội tốt.

Hai người đứng sóng vai trong gương, từ đầu đến dáng người, tướng mạo, thậm chí ngay cả kiểu tóc, gần như giống nhau hoàn toàn. Nếu có sự khác biệt rõ ràng duy nhất, đó là hình dáng lông mày. Giản Văn Minh có lông mày sắc bén và tinh xảo hơn một chút, trong khi Giản Văn Khê, vì không phải minh tinh, lông mày không được chăm chút kỹ lưỡng, không đều và sắc nét như vậy.

Đây là sự khác biệt lớn nhất về ngoại hình giữa hai người.

Ngoài sự khác biệt này, còn có một vết bớt.

Giản Văn Khê có một vết bớt màu đỏ ở sau eo.

Tuy nhiên, nếu muốn giấu đi, thì cũng không phải là vấn đề.

Hai người đứng cạnh nhau trước gương, Giản Văn Khê dùng lưỡi dao tỉa đi những sợi lông mày thừa, rồi đưa tay lên, với các khớp xương rõ ràng và móng tay màu phấn hồng, nhẹ nhàng nâng cằm Giản Văn Minh.

Giản Văn Minh liếc nhìn vào gương, sau đó tựa cằm lên vai Giản Văn Khê.

Trong khoảnh khắc đó, cả hai giống như là một người.

Một người có vẻ lạnh lùng và sắc bén, còn người kia lại có chút yếu ớt và mềm mại.

Giản Văn Minh dựa vào vai Giản Văn Khê, nhìn vào gương, thấy hai khuôn mặt giống nhau như đúc. Cậu hơi nhếch khóe miệng, nói.

"Còn nhớ hồi nhỏ hai chúng ta thường chơi trò đổi thân phận cho nhau không?"

Trao đổi thân phận, để người thân và bạn bè đoán, đây là trò chơi độc đáo của cặp song sinh. Nó giống như những gì họ đã từng làm, không có gì kích thích và thú vị hơn việc này, càng chơi càng hay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play