“Anh tin, anh tin, em đừng khóc mà.” Vương Vệ luống cuống tay chân lau nước mắt cho Tiêu Hiểu, vừa lau vừa thở dài: “Em đúng là tổ tông của anh.” Không, anh và người nhà họ Vương không ưa lẫn nhau, đến cả tổ tông đều chưa từng phục dịch như vậy bao giờ.
Nước mắt trong mắt Tiêu Hiểu lập tức giống như bốc hơi, mặt tìm lòng bàn tay Vương Vệ mà ma sát, cười cong cong đôi mắt nhìn Vương Vệ: “Em biết ngay anh thương em nhất mà.”
Làn da mịn màng của cô áp vào lòng bàn tay anh, nhiệt độ trên mặt truyền tới người anh, Vương Vệ không nhịn được nhếch miệng phá lên cười, sau đó lại cảm thấy mình không có tiền đồ, lập tức căng da mặt.
“Đúng rồi, hôm nay đi chặn nước có xảy ra xung đột với những người khác trong thôn không?” Tiêu Hiểu chọc đủ rồi, vội chuyển chủ đề, con sông đó chảy qua mấy thôn, người của thôn Tiểu Tiền muốn chặn nước, đội sản xuất ở hạ du tất nhiên không đồng ý, cãi nhau là chuyện thường, thậm chí có lúc còn hăm he đánh nhau. Sau khi đàn ông trong thôn Tiểu Tiền giúp anh xây nhà, buổi chiều khi đi chặn nước nói không chừng cũng phải cãi một trận.
“Hôm nay còn tốt, mắng nhau mấy câu liền thôi.” Vương Vệ nói rồi cau mày: “Nhưng cứ tiếp tục như ngày hôm nay, thu hoạch năm nay chỉ sợ lại phải gặp tai ương.”
Tiêu Hiểu nhìn Vương Vệ: “Anh không muốn để mọi người chịu đói sao?”
Vương Vệ mím môi, ra vẻ không quan tâm: “Người khác có chịu đói hay không liên quan cái rắm gì đến anh, lúc anh chịu đói cũng chẳng thấy ai cho anh một hạt cơm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play