Vì để không gây thêm rắc rối, Tiêu Hiểu liền không ngăn cản động tác định lượng cho cơm của Tứ Muội.
Cô rất cảm ơn những thôn dân này, tuy nhiên ánh mắt của những thôn dân này nhìn cô có hơi kì quái.
Tiêu Hiểu bưng bát cháo ngồi xuống bên cạnh Vương Vệ, lén hỏi: “Bọn họ làm gì mà nhìn em như vậy?”
Vương Vệ kể lại chuyện hồi nãy, sợ Tiêu Hiểu thương tâm, bổ sung thêm: “Không sao, anh tin tưởng em.”
Tiêu Hiểu không để bụng gật đầu: “Em vốn dĩ chỉ cần mỗi anh tin.” Những người khác tin hay không chẳng liên quan đến cô, hồi cô ở Tinh Tế dẫn dắt đoàn đội tinh anh nhất của Liên Bang làm nghiên cứu, cũng có không ít người nghi ngờ, đối với những điều này, cô luôn tin sự thật thắng hùng biện, có kết quả rồi bọn họ ắt sẽ im miệng.
Bữa cơm này mọi người ăn vừa lòng thỏa ý, lau mỡ dính trên môi, lấy ra tất cả nhiệt tình xưa nay chưa từng có dốc sức hỗ trợ, hai vợ chồng Vương Vệ nỡ làm như vậy, bọn họ đương nhiên phải giúp xây cho thật tốt.
Buổi trưa Tiêu Hiểu đề nghị trực tiếp nấu cơm, Tiêu Tứ Muội không thể tưởng tượng nổi thét lên: “Chị không sống nữa hả?” cô ấy hận sắt không thành thép nhìn chằm chằm Tiêu Hiểu: “Chị có thể tính toán chút được không, bữa sáng nhiều cháo như vậy, đã đủ tốt rồi, thế mà chị còn muốn nấu cơm, vậy phải tốn bao nhiêu lương thực? Làm theo ý chị, chờ xây nhà xong, lương thực cũng hết sạch, đến lúc đó chị định để anh rể dẫn chị đi ăn xin hả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT