Bà ta nói phải làm cơm, chẳng một ai mặt lộ vẻ chờ mong, từ khi Vương Vệ lấy khẩu phần lương thực của anh đi, Vương Quyên lại dứt khoát đào đi bảy mươi cân, bất kể tính như thế nào, lương thực trong nhà đã không đủ để bọn họ ăn đến lúc phân lương thực năm nay rồi.
Thế là mẹ Vương càng thêm bủn xỉn, kêu mọi người trong nhà đi đào rau dại, nấu cháo loãng, sau đó đặt rau dại lên trên bát cháo loãng có thể soi ra bóng người được, nhưng rau dại có mùi vịt ngon sớm đã bị đào sạch rồi, chỉ còn lại mùi vị chẳng ra làm sao, ăn một miếng vào miệng, vừa đắng vừa chát, còn mắc cuống họng.
Mấy ngày nay người nhà họ Vương nhét nước đầy bụng, khi bước đi dường như còn có thể nghe được tiếng vang ùng ục. Ăn no đều là hy vọng xa vời, chứ đừng nói là chất béo. Dưới tình hình này, bất kể ai đột nhiên trông thấy nhiều thú hoang như vậy cũng không nhấc nổi chân.
Người nhà họ Vương đối với cửa nhà trống trải kề cà không nhấc chân.
Mẹ Vương thấy cả nhà không có tiền đồ như vậy, lập tức nổi giận trở về phòng nhắm mắt làm ngơ. Triệu Yến đột nhiên vỗ tay một cái: “Cha nó ơi, anh cũng đi giúp chú tư đi, suy cho cùng hai người cũng là anh em ruột, dù sao vẫn tốt hơn người ngoài.” Ít ra còn được ăn thịt, nếu như có nhiều còn có thể mang chút ít về nhà.
Phùng Xuân vội lôi kéo anh hai Vương, tỏ ý bảo anh ta cũng đi.
Khi Tiêu Hiểu và Vương Vệ đến, Tiêu Tam Muội đã dẫn theo mấy em gái khác đợi ở bên ngoài lều tranh rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play