Vương Vệ tức quá hóa cười: “Rất tốt, mày bây giờ thông minh quá nhỉ.” Vẻ mặt anh bỗng nhiên trầm xuống: “Đó là vợ tao, mày cách xa chút.”
Tiêu Hiểu vuốt ve đầu của Tráng Tráng, nghe vậy nở nụ cười thầm thì với nó: “Mày nói xem anh ấy có phải quỷ hẹp hòi hay không?”
Tráng Tráng gầm một tiếng, tựa như đang đáp lại Tiêu Hiểu.
Vương Vệ thấy vậy sắc mặt biến đen thui, một người một hổ này thế mà trực tiếp coi lời anh như gió thoảng bên tai. Anh tiến lên ngồi xổm trước mặt Tiêu Hiểu: “Anh cõng em.”
Tiêu Hiểu ngoan ngoãn nhoài lên lưng Vương Vệ, sát vào gần tai anh nói nhỏ: “Đừng giận, em vĩnh viễn thích anh nhất, anh chính là tâm can của em.”
“Khụ...” Vương Vệ đột nhiên ho sù sụ, thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết, anh nghi ngờ mình nghe lầm rồi, giọng nói run rẩy hỏi: “....ai là tâm can của ai?”
“Anh là tâm can của em chứ sao.” Tiêu Hiểu đáp lại với vẻ mặt hiển nhiên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play