Tiêu Hiểu hừ một tiếng, đặc biệt tự hào nói: “Ai bảo anh nhà tôi xuất sắc chứ? Ngoại hình đẹp, năng lực lại xuất chúng, cô gái thích anh ấy nhiều lắm, có thêm một người như chị cũng không kì lạ. Có điều anh ấy chỉ thích một mình tôi thôi.” Tiêu Hiểu chống cằm cười hì hì, nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy đắc ý.
Tưởng Văn Văn hít sâu một hơi, muốn nói chuyện một cách ôn hòa nhã nhặn cùng Tiêu Hiểu thực sự rất khó, cho dù trước kia giữa bọn họ không có chuyện về Vương Vệ thì Tưởng Văn Văn phát hiện cô ta cũng không cách nào làm bạn với Tiêu Hiểu.
Cô ta đứng lên hất cằm nói: “Cô đừng cố tỏ vẻ đắc ý với tôi, tôi khuyên cô để tâm một chút, người đàn ông như Vương Vệ đã định trước mang hào quang quanh mình, nếu như cô còn tiếp tục như thế, khẳng định không theo kịp bước tiến của anh ta. Bây giờ càng đắc ý cẩn thận về sau ngã càng đau. Không muốn sau này bị chồng ruồng thì nhân cơ hội bây giờ cố gắng nỗ lực nhiều hơn đi!”
“Chị Văn Văn, chị đang quan tâm tôi à?” Tiêu Hiểu híp hai mắt vui vẻ nhìn cô ta.
Vẻ mặt Tưởng Văn Văn cứng đờ: “Ai nói tôi quan tâm cô, tôi chỉ ước gì đến lúc đó cô bị Vương Vệ vứt bỏ, để tôi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cô sẽ ăn ngon miệng.” Nói xong liền vỗ tiền lên trên bàn, đi ra khỏi quán cà phê một cách cao ngạo giống như một nữ vương.
Tiêu Hiểu nhìn bóng lưng của cô ta thì cười nắc nẻ, chỉ vào bóng dáng Tưởng Văn Văn rời đi hỏi Vân Tam: “Cô nói xem có phải cô ta giống như con chim công đang xòe đuôi không?”
Vân Tam: “...” Có giống chim công hay không thì không nhìn ra, nhưng rất khẩu thị tâm phi, còn ngửa mặt lên trời mà nhìn người khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play