Tưởng Văn Văn dẫn Tiêu Hiểu vào một quán cà phê mới mở, khách bên trong có hơn phân nửa đều là người ngoại quốc.
Sau khi hai người ngồi xuống, Tưởng Văn Văn gọi hai ly cà phê và món điểm tâm ngọt.
“Nếm thử đi, cô chưa từng uống có lẽ sẽ không quen.” Tưởng Văn Văn thấy Tiêu Hiểu vào quán cà phê mà không hề mất tự nhiên và bất an, ngược lại dường như còn quen thuộc hơn cả cô ta, vô cùng bình tĩnh.
Tiêu Hiểu cười: “Quả thực tôi uống không quen, chị muốn nói chuyện gì thì nói đi.” Tiểu Hiểu cũng đã đoán được đại khái điều trong lòng Tưởng Văn Văn. Không phải là muốn ra vẻ hơn người ở trước mặt cô thì là vì thế giới thay đổi quá nhiều nên bất an.
Tưởng Văn Văn trợn trắng mắt với Tiêu Hiểu: “Cô gấp cái gì?” Cô ta khuất cái thìa bên trong cốc cà phê, dừng một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Không còn giống nữa rồi.”
“Cái gì không giống?”
“Tất cả mọi thứ đều không còn giống trước kia nữa.” Tưởng Văn Văn nhìn quanh quán cà phê, muốn ghé sát vào bên cạnh Tiêu Hiểu nói, lại bị Vân Tam vẫn luôn ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm không dám thả lỏng chút nào cản lại thật nhanh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT