Tiêu Hiểu cười cười, cô không nói đây là thú vui hơi ác của mình, thấy dáng vẻ khó chịu của Tưởng Văn Văn rất thú vị, ai bảo ban ban đầu cô ta có ý đồ với Vương Vệ, khiến cô ta chịu khổ một chút vậy.
“Mệt à, mệt thì ngủ một lát đi.” Vương Vệ sờ trán Tiêu Hiểu, sáng hôm nay vì để kịp xe lửa cho nên dậy rất sớm.
Tiêu Hiểu lập tức lầm bầm ừm một tiếng, ngáp một cái, ấm ức nhìn Vương Vệ: “Hôm nay em không ngủ đủ.”
Vương Vệ nghe xong thì lau đi nước mắt vì ngáp mà chảy ra của cô: “Em đứng lên trước đi, anh bày ga giường cái đã.”
“Vâng.” Tiêu Hiểu ngoan ngoãn đứng lên, nhìn anh lấy từ trong túi của mình ra một cái ga giường đã được chuẩn bị sẵn.
Tam Muội há hốc miệng: “Anh rể, hai người còn mang theo ga giường từ nhà cơ à.”
Vương Vệ ừm một tiếng: “Chị hai em ưa sạch sẽ, giường trên xe lửa nhiều người từng nằm, cô ấy sẽ không quen.” Thật ra chính anh cũng chịu không nổi việc khiến Tiêu Hiểu ngủ trên giường từng có nhiều người ngủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play