Thôn Tiểu Tiền cách thị trấn Khẩu cũng không xa, đi nhanh, đại khái chỉ mất hai giờ là có thể đến, nhưng hai giờ này đối với Vương Đức Thắng mà nói có vẻ chậm hơn bình thường nhiều.
Ông ta muốn trò chuyện với Vương Vệ, cứ nói, Vương Vệ bèn nhỏ giọng nói nhỏ với Tiêu Hiểu, hiện giờ Vương Đức Thắng vẫn không biết có một từ là "bóng đèn", nếu mà biết, khẳng định cảm thấy công suất của mình chính là cái bóng đèn lớn nhất.
Ước chừng hơn 8 giờ, ba người tới được thị trấn.
Tiêu Hiểu là lần đầu tiên đến thị trấn, rất có hứng thú mà nhìn khắp nơi, đường phố cũng không rộng lớn, dùng đá lấp đầy, đè chặt, nhìn cũng sạch sẽ. Đường phố hai bên phần lớn là nhà một tầng, không giống với nhà ngói bùn trong thôn, nhà ở thị trấn thành phần lớn là nhà gạch, kiến trúc từ hai tầng trở lên rất ít.
Người đi trên đường ăn mặc chỉnh tề hơn trong thôn nhiều, ít nhất rất ít người giống như ở thôn, một bộ quần áo vá rồi lại vá.
Trai gái đi ngang qua, lúc thấy Vương Đức Thắng, trên mặt đều không hẹn mà lộ ra cảm giác ưu việt của người thành phố. Nhưng khi tầm mắt chạm đến Tiêu Hiểu và Vương Vệ, trong mắt cũng chỉ còn lại đầy kinh ngạc và say mê.
Vương Vệ ôm Tiêu Hiểu vào trong lòng: Những người này giống như muốn ăn vợ anh vậy!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT