Việc này khiến nhóm xã viên ở sân phơi lúa nghị luận sôi nổi, Vương Đức Thắng đuổi bọn họ đi, chỉ để lại Vương Vệ và Tiêu Hiểu: “Trong huyện bảo ngày mai hai người đi nhận phần thưởng.” Ông ta vỗ lưng Vương Vệ, sát lại gần, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe nói hình như muốn cho hai vợ chồng cậu một công việc trong xưởng ở thị trấn, hảo tiểu tử, sau này hai vợ chồng cậu chính là người ăn lương thực cung ứng, cuộc sống tốt phía sau nha!”
Hai người thoáng cái trở thành công nhân, đến Vương Đức Thắng cũng hâm mộ không thôi: “Sáng mai tôi sẽ cùng hai người vào huyện, chuyện này phải nắm chặt một chút, tránh cho thất bại.”
Thấy vẻ mặt Tiêu Hiểu và Vương Vệ đều bình tĩnh thì chỉ xem như bọn họ trẻ tuổi, không biết tầm quan trọng của vị trí công nhân, sợ bọn họ làm hỏng: “Sáng sớm mai tôi sẽ đi gọi hai người, chuẩn bị cho tốt.”
Tiêu Hiểu không kích động gì mấy với vị trí công nhân này, Vương Vệ thì rất coi trọng, dù sao thì anh là người địa phương thôn Tiểu Tiền, biết sau khi trở thành công nhân có bao nhiêu lợi ích.
Làm công nhân sẽ có tiền cho Tiêu Hiểu mua đồ, không giống hiện tại, tuy không lo ăn, nhưng những mặt khác vẫn là khiến Tiêu Hiểu tủi thân. Người duy nhất anh lo lắng chính là Tiêu Hiểu, anh xem cô như vàng, như bảo bối mà nuôi, sao nỡ để cô làm việc trong xưởng. Nhưng bảo anh đến huyện để một mình Tiêu Hiểu ở lại thôn, sao mà anh yên tâm.
Tiêu Hiểu nhìn ra lo lắng của anh: “Ngày mai đến huyện, xem tình hình trước rồi nói.”
Vương Vệ vừa nghĩ, cũng chỉ phải như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT