Vương Vệ nhìn rễ chính của cây cỏ này, cỡ hơn ba mươi thước, càng phía dưới càng thô, bộ phần dưới cùng cỡ ngón tay cái, bên ngoài rễ cây gần như trong suốt, mơ hồ có thể thấy từng rễ thật nhỏ như mạch máu bên trong đang hướng về phía lông hút phía dưới lá, không ngừng vận chuyển nước cho lá cây. Lông hút thì hội tụ trên rễ cây, số lông hút này như người vận chuyển, không ngừng hút nước từ rễ chính, lại không ngừng nhả nước hút được ra bên ngoài.
Vương Vệ rút cây cỏ này ra xong thì ném xuống đất trong một lát, đất bị nước của số lông hút nhả ra thấm ướt.
Mắt Vương Vệ sáng lên, tựa như đã biết cách giải quyết của Tiêu Hiểu.
“Anh nghĩ ra rồi?” Tiêu Hiểu cười tủm tỉm khen ngợi: “Anh, anh thật thông minh.”
Da mặt Vương Vệ có dày nữa cũng không tiện nhận mình thông minh trước mặt Tiêu Hiểu.
Di chứng của đêm đầu đã khoẻ lại, anh cũng không khóc hu hu nữa, trước mặt Tiêu Hiểu lại khôi phục bộ dạng kiêu ngạo. Anh bĩu môi, chỉ Tiêu Hiểu, cười mắng: “Đừng tưởng anh nghe không hiểu em đang 臊 anh, so với em, ông đây cũng xem là thông minh!”
Tiêu Hiểu ôm cánh tay Vương Vệ: “Nhưng chúng ta là vợ chồng mà, em thông minh chính là anh thông minh, của anh chính là của em.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT