“Ồ, ngủ ngay đây.” Tô Vệ Quốc cũng nằm xuống, cười đắc ý.
Vương Nguyệt Nga gấp lại quần áo đã vá xong, giật lấy từ tay Tô Hàm: “Để mẹ làm, con cũng ngủ đi, em trai con ngủ rồi còn ngáy nữa kìa.”
Bà nhìn Tô Hàm bằng ánh mắt có chút cẩn thận, đồng thời xen lẫn một chút ngượng ngùng.
“Được, cảm ơn mẹ.” Tô Hàm giả vờ không phát hiện ra, thái độ tự nhiên, vỗ vỗ Tô Thiên Bảo đang gác chân lên bắp chân cô: “Nằm sang bên kia một chút.”
Tô Thiên Bảo lẩm bẩm trong mơ, lật người, thu chân lại.
Tô Hàm nằm xuống, bụng đắp chăn mỏng lấy từ không gian ra, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, cô luôn có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm nhưng ánh mắt đó không có ác ý, cô nhìn quanh trong mơ, không tìm thấy thì thôi.
Đêm đó trong làng cũng không yên bình, không biết từ đâu truyền đến tiếng kêu kỳ lạ đáng sợ, nghe không ra đó là tiếng động vật gì, nghe chỉ thấy rợn người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play