Tô Vệ Quốc cảm thông sâu sắc: “Hoa màu, ôi! Tôi cũng đau lòng lắm!”
Sau khi đào được một phần đồ đạc, Tô Vệ Quốc ra đồng xem một chút, vừa nhìn đã thấy tối sầm trước mắt.
Chỉ thấy những cây lúa trước kia đang phát triển tốt tươi thì giờ đã bị giẫm nát hơn nửa, trên đồng khắp nơi đều là dấu chân lợn thây ma, một số dấu chân nhỏ hơn thì là của dân làng, rất rõ ràng là có người chạy trốn đến cánh đồng này, khiến lợn thây ma phá hoại lúa!
Hận thì hận, tức thì tức nhưng có thể hận dân làng chạy trốn lung tung được không? Lúc chạy trốn ai còn để ý đường xá, chẳng phải đều chạy lung tung sao. Huống hồ, ông cũng không biết là ai làm, muốn tìm người tính sổ cũng không tìm được - đối phương còn sống hay không cũng là một ẩn số.
Vì vậy chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ cũng không nói được.
“Anh cả, anh còn hơn tôi, ít nhất năm ngoái thu hoạch mùa thu còn có một ít lương thực, chứ không như tôi, thật sự là vay đông thiếu tây mới vượt qua được mùa đông, cũng nhờ anh chị tốt bụng thường xuyên giúp đỡ tôi, tôi mới mặt dày vay anh chị, vốn định đợi mùa thu hoạch lúa nước này sẽ trả nợ, bây giờ xem ra là không được rồi! Tôi thực sự rất khó chịu, anh cả, thật sự xin lỗi!”
Mặt Tô Vệ Quốc cứng đờ, ánh mắt không nhịn được liếc về phía cô con gái đang vá quần áo bên cạnh. Em trai không nói đến lương thực thì còn được, vừa nói đến lương thực là nhịp tim vừa mới đè xuống của ông lại điên cuồng tăng tốc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT