Làng Tô Gia còn có thể gặp phải tai họa gì nữa đây?
Tâm trạng hoảng loạn bao trùm những người dân làng Tô Gia chạy thoát, tiếng oán than vang lên khắp nơi, ngược lại những người từ nơi khác đến lánh nạn có lẽ đã từng trải qua một hoặc vài lần từ bỏ nơi trú ẩn an toàn để tìm kiếm khu vực an toàn mới, trông có vẻ bình tĩnh hơn. Tệ nhất thì cũng chỉ là tìm một nơi khác để ở, nơi này vốn dĩ không phải nhà của họ.
Ánh nắng càng lúc càng gay gắt, để tiết kiệm xăng, Tô Hàm và những người khác cũng không nỡ bật điều hòa trong xe để tránh nóng, vì vậy tất cả đều lùi vào bóng cây bên đường.
Đói thì ăn bánh quy và bánh mì, lúc chạy trốn Tô Nguyên và những người khác không kịp mang theo gì cả, Tô Vệ Quân đành phải đến xin đồ ăn. Đồ ăn không nhiều, Tô Vệ Quốc lấy mười chiếc bánh mì nhỏ cho họ, lại chia ra hai hộp mì ăn liền, đổ hai bát nước cho họ: “Thật sự không còn nữa rồi, ôi! Cố gắng chịu đựng một chút đi!”
Tô Vệ Quân không thể nói gì, ông ta cũng nhìn thấy rồi, nhà anh cả cũng chỉ có hai túi đồ ăn và một thùng nước.
Người lớn có thể chịu đựng nhưng trẻ con thì không chịu được, Mao Tiểu Lệ xé nhỏ bánh mì ngâm vào nước, khuấy thành cháo rồi đút cho con ăn. Đút được một lúc thì không kìm được nước mắt, con của cô ta thật đáng thương, bây giờ đã mười tám tháng rồi mà chưa từng được ăn thứ gì ngon, đến hôm nay thì thậm chí còn không được ăn cơm tử tế.
“Khóc cái gì?” Tô Tùng nhíu mày khó hiểu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play