Vào một buổi cuối tuần của tháng 12.

Hạ Thu tìm được một cuốn sách khá hay nên đọc hết cả một buổi sáng, cô thấy đói nên lấy bookmark kẹp sách lại, cô cầm điện thoại lên.

Đang lúc search tìm đồ ăn trên app thì có một cuộc gọi tới.

Là Anh Đào, cô nhanh chóng bắt máy.

“Ừ alo, sao đấy?”

“Thu Thu, Thu Thu, tối đi nhậu đi!”

“Tự dưng sao nay đi nhậu?”

“Tao đoán đúng mà, mày chưa đọc tin nhắn trong group chứ gì?”

“À”

“Thôi không sao, ai cũng có cái bận của mình thôi, tao mới vào Sài Gòn này, có chút chuyện, sẵn giới thiệu với tụi mày một người.”

Hạ Thu vừa nghe Anh Đào nói, vừa dùng laptop check tin nhắn.

Tin nhắn bị trôi kha khá, cũng bàn luận hơi nhiều nên cô lười lướt, thay vào đó chỉ xem mấy tin nhắn gần nhất, đại khái là cả nhóm đi hết.

“Ồ, chuyện gì mà cả nhóm đều tham gia hết thế này cơ, sẵn mày nói luôn, nhiều tin nhắn quá!”

“Tao sắp cưới, sẵn anh ấy vào đây công tác, tao nghỉ phép năm, vào tổ chức bữa tiệc độc thân với tụi mày haha”

“...”

Hạ Thu bị bất ngờ, chỉ là Anh Đào theo chủ nghĩa không kết hôn, yêu đương cũng chưa có mối tình nào quá nửa năm, vậy mà giờ bảo cưới, bảo sao cả nhóm đều đi.

Thấy cô không trả lời, Anh Đào tinh nghịch tiếp lời:

“Tò mò đúng không? Dù sao cũng cuối tuần, đi đi mà, lâu ngày nhớ mày quá…”

Hạ Thu dĩ nhiên sẽ đi rồi, dù sao cũng là cô bạn trong nhóm chơi với nhau từ thời đại học tới giờ. Tuy nhiên, cô đã hẹn trước, vốn như thường lệ cô với Quang Anh sẽ đi ăn vào cuối tuần, cô chỉ có thể hủy hẹn. Bất giác cô nói ra miệng với người ở đầu dây bên kia.

“Ừ, đi, mà để tao nói với bạn trai một tiếng đã”

“Whatttttt!”

Bên kia, Anh Đào bất ngờ, cô theo phản xạ tự nhiên thốt lên:

“Sao không thấy ai nói gì? Cuối cùng Thu Thu của chúng ta cũng yêu đương rồi, sẵn tối chúc mừng luôn, mày dẫn người đến luôn nhá”

Dù sao cũng là tiệc độc thân của Anh Đào, mọi chuyện nên tập trung vào cô ấy thôi, Hạ Thu sẽ không dẫn người tới, cô trả lời:

“Thôi, hôm khác đi, sẵn dịp cho mọi người có thêm buổi tụ tập, giờ hẹn nhau có bao giờ đông đủ đâu.”

Đúng vậy, đều trưởng thành cả, mỗi người đều có công việc, chuyện riêng, nếu không có chuyện gì quan trọng, sẽ khó mà đông đủ.

Anh Đào cũng không nói thêm nữa, hình như bận gì đó, cô ấy ừ ừ rồi kêu lát nữa gửi thông tin địa điểm buổi hẹn qua cho cô.

Hai người cúp máy.

Hạ Thu nghĩ nghĩ, hai bảy tuổi rồi, qua năm mới là hai tám tuổi, tầm này chắc là độ tuổi kết hôn đẹp của con gái.

Cô chuyển sang hộp thoại của cô và Quang Anh, tin nhắn đều có mỗi ngày, nhưng nội dung không nhiều, cũng chỉ là những tin nhắn hỏi han cơ bản của những cặp đôi nên có. Cuộc gọi thì càng ít, dù sao thì họ cũng đều bận.

Hạ Thu gửi một tin nhắn qua:

“Chiều tối nay bạn em có mời nhóm đại học tụi em một bữa, em qua đó một chuyến, ngày mai em mời anh nhé!”

Chắc anh đang bận, tin nhắn chỉ hiển thị đã gửi. Hạ Thu để đó, cô biết dù sao thì anh cũng đồng ý thôi. 

Tắt laptop, Hạ Thu lấy bóp tiền, điện thoại, khẩu trang, mặc áo khoác rồi ra ngoài. Cô muốn mua quà gì đó cho Anh Đào sẵn ăn trưa luôn.

Từ trước, cô đã có thói quen tặng quà cho mọi người, cô thích cảm giác đó. Lúc còn đi học, kinh tế chưa dư giả, cô tặng những thứ nhỏ nhỏ dễ thương, sau này đi làm ổn định, cô tặng những món quà có giá trị hơn.

Nói là nhậu, nhưng Anh Đào chọn một nhà hàng khá là lớn, họ sẽ ăn một bữa, sau đó đi karaoke như hồi trước, còn nói trước là tối nay phải uống không say không về, đùa mỗi người nhớ tự chuẩn bị người đưa đón.

Hạ Thu đến trung tâm thương mại, lựa cho Anh Đào một chiếc lắc tay. Cô bị chứng khó lựa chọn, nghĩ nghĩ, cô chụp mấy mẫu cô ưng ý lại, sau đó gửi cho Quang Anh.

Cô nhập tin nhắn:

“Anh thấy mẫu nào đẹp, em thấy cái …”

Tin nhắn chưa nhập xong cô đã thấy anh hỏi:

“Em thích mấy cái này hả?”

Hình như anh hiểu lầm, trước đó cô chưa từng hỏi anh mấy vấn đề này, cô vội xóa tin nhắn đang nhập, nhập nhanh 1 dòng khác.

“Không phải mua cho em, em đang lựa quà cho bạn em, muốn nhờ anh xem giúp”

Đến đây cô mới thấy sai sai ở đâu, có ai đi nhờ bạn trai mình lựa quà cho cô gái khác…

Cô gửi thêm:

“Nhưng em lựa được rồi” kèm theo meme ngại ngùng.

“Anh thấy cái thứ 3 từ trái qua đẹp, em thử đi, anh tặng em.”

Anh nhắn cho cô.

Hạ Thu nghĩ nghĩ, cũng được, bạn trai bạn gái tặng quà cho nhau là chuyện bình thường, cô sau đó tặng lại là được.

Nghĩ vậy cô nhắn:

“Được, cảm ơn anh!”

Sau đó, điện thoại báo tin nhắn chuyển khoản, là anh chuyển cho cô một khoản tiền đủ để mua 2 chiếc. Lúc nãy trong ảnh cô chụp đã có cả giá của nó.

Anh nhắn tiếp:

“Em hẹn lúc mấy giờ? Có cần anh qua đón không?”

Cô trả lời:

“Hẹn lúc 6h, sau đó còn đi tăng hai chắc cũng phải tới 11h đêm mới về được. Lúc đi thì không cần, nhưng em tính sẽ uống chút rượu, là ngày vui của bạn em, không thể mọi người mất hứng được, nếu anh không bận, anh đón em về nhé!”

Giữa họ vẫn luôn khách sáo…

“Anh không bận, anh đưa đón em được.”

“Dạ, vậy cảm ơn anh!”

“Tối gặp lại”

Tuy nhiên, những chuyện có thể làm cho đối phương, họ vẫn sẽ sẵn sàng làm và đón nhận.

Mối quan hệ này, cô thấy khá ổn. Ít nhất bây giờ là vậy.

Tắt điện thoại, Hạ Thu lựa chiếc vòng thứ 1 từ trái qua cho Anh Đào, còn chiếc thứ 3 mà Quang Anh đã nói đẹp cho mình, cô sẽ đeo nó khi gặp anh. 

Sau đó, cô lựa thêm một chiếc đồng hồ nam, lần này không khó lựa chọn nữa, bởi vì khi cô nghĩ cô nên tặng lại gì cho anh, thì vừa ngước mắt qua tủ đồng hồ bên cạnh, cô đã bị nó thu hút, cảm giác của nó mang lại cho cô là sẽ hợp với anh.

Cô thanh toán một thể rồi lượn một vòng nữa, sẵn tiện mua cho mình một đôi cao gót.

Chỉ đơn giản là muốn mua thôi.

Về nhà, thời gian cũng không còn nhiều, cô tắm rửa, thay một chiếc váy có tay dài, trang điểm nhẹ rồi chờ anh.

Anh cũng không để cô phải chờ lâu, cô đã gửi địa điểm trước cho anh, anh tính toán thời gian, đưa cô tới trước thời gian hẹn 10 phút.

Lúc chuẩn bị xuống xe, Hạ Thu nhớ ra cô chưa khoe cho anh về chiếc lắc tay.

Cô thả cánh tay đang tính mở cửa xe xuống, quay người về phía anh, dơ tay ra trước mặt.

“Thẩm mỹ của anh đỉnh thật, đẹp lắm, rất hợp với em”

Anh nhìn tay cô sau đó nhìn cô:

“Đẹp, lắc tay đẹp, em cũng đẹp.”

Không ngờ anh sẽ nói như vậy, tai cô vì ngại mà đỏ lên, tuy nhiên cũng chỉ đến vậy, cô cười tươi với anh.

“Cảm ơn anh”

Sau đó móc túi lấy ra chiếc hộp nhung xanh dương, vốn định lát nữa lúc về mới đưa, nhưng vì bầu không khí này thích hợp hơn, cô liền muốn đưa ngay.

Anh cũng bất ngờ khi thấy cô đưa chiếc hộp về phía mình, anh hỏi:

“Cho anh?”

Hạ Thu cười, gật đầu.

Anh nhận lấy, đồng thời hỏi cô: “Có thể xem không?”

Hạ Thu mang vẻ mặt “dĩ nhiên rồi” trả lời anh: “Có thể.”

Anh mở ra xem, Hạ Thu đánh giá vẻ mặt anh, thấy khóe mắt anh cong nhẹ lên, miệng cũng vậy, cô đoán anh cũng hài lòng về chiếc đồng hồ.

Cô nói: “Để em đeo cho anh”

Anh gỡ chiếc đồng đang đeo ra, đưa hộp về phía cô, cô lấy chiếc đồng hồ, đeo lên cổ tay anh. Hành động này cũng không tính là thân mật, nhưng trước đây họ chưa từng có tiếp xúc trực tiếp với nhau như vậy.

Những ngón tay chạm nhẹ vào tay anh, tay anh lành lạnh, cô nhìn theo, ngón tay anh thon dài, móng tay được cắt sạch sẽ, mu bàn tay nổi gân hơi rõ… là một bàn tay rất đẹp, nhìn còn rất lớn, cô bỗng muốn so bàn tay mình với bàn tay anh. 

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, cô không làm. 

Cô ngồi ngay ngắn lại chỗ của mình, vẫn nhìn anh mà hỏi:

“Anh thấy sao?”

“Hợp với anh lắm, cảm ơn em!”

“Vậy em vào đây, hẹn lát nữa gặp lại!”

“Ừ, lúc nào chuẩn bị về báo anh trước 10p nhé, anh ở gần đây thôi”

“Được ạ.”

Nói xong, cô mở cửa, bước xuống xe, trước khi đóng cửa lại, còn đặc biệt chào anh thêm một tiếng, anh cũng gật đầu chào cô, đợi khi bóng dáng cô khuất sau cánh cửa chính của nhà hàng, anh mới rời đi.

Hôm nay, anh đã suýt thì quên mất mình có hẹn, quả thật anh quá bận rộn, đang trong thời gian kiểm duyệt thuế, dù công ty của anh chỉ là quy mô nhỏ nhưng cũng có quá nhiều việc cần giải quyết.

Cho tới khi tin nhắn kia của cô gửi đến, anh mới nhớ ra, đúng lúc anh xem tin nhắn, cô lại gửi thêm mấy tấm hình lắc tay, anh còn hơi không hiểu, vì trước đó cô chưa như vậy bao giờ. Nghĩ nghĩ, anh đoán cô muốn nhờ anh chọn cho mình một chiếc, em gái anh cũng hay như vậy, chỉ là con bé sẽ nhờ anh chọn chiếc nào hợp với nó, sau đó sẽ vòi vĩnh anh mua cho. 

Anh và cô đã hẹn hò được gần một tháng, mới cố định gặp nhau được mấy bữa tối cuối tuần, đưa đón cũng chưa được vài lần. Lần này đã quyết định sẽ nghiêm túc, vậy anh sẽ cố gắng hơn.

Trước tiên việc tặng quà, sẵn dịp cô lựa ra được những cái mình thích rồi, anh nhân đó mà mua cho cô là được.

Mặc dù là tặng cho bạn, nhưng anh nghĩ chắc cô cũng thích, nhìn qua vài lượt, anh thấy cái số 3 là hợp với cô nhất, nếu cô không nhận, sau này anh sẽ tìm mua nó cho cô.

Sau khi cô nhận, anh nhớ tới việc cô bảo có hẹn, anh vẫn bớt ra chút thời gian đưa đón được, việc đó cũng là việc nên làm, không ai để bạn gái của mình đi đêm một mình cả.

Tối nay, lúc cô tặng anh chiếc đồng hồ, quả thật anh có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng thấy như vậy mới hợp với tính cách của cô mà anh nhìn nhận được.

Anh cũng thích chiếc đồng hồ này, thiết kế của nó có phần đơn giản nhưng sang trọng, màu sắc khá là hài hòa, so với đồng hồ đang đeo trước đó của anh thì phong cách hơi khác nhau, tuy nhiên vẫn rất hợp với anh.

Khi ngón tay cô chạm vào tay anh, có chút ngưa ngứa, anh cảm nhận được đầu nhón tay mềm mại, móng tay được cắt ngắn của cô còn sơn một lớn sơn bóng có nhũ sáng nhẹ, trong một khoảnh khắc, anh muốn cầm rồi nắn qua nắn lại bàn tay cô.

Nhưng rất nhanh chóng cô đã thu tay lại.

Cứ từ từ vậy… 

Gần một tháng nay, ở bên cô khá là ổn, nghĩ tới sau này cứ tiếp tục với cô cũng đáng mong chờ, cô đã chủ động hơn, anh cũng sẽ gặp cô nhiều hơn, đối xử tốt với cô hơn một chút.

Sau khi cô vào nhà hàng, anh có mang theo các thiết bị cần nên chạy xe tới một quá cafe gần đó để tiếp tục giải quyết công việc của mình trong lúc chờ cô.

-

Hạ Thu lên tới phòng bao, mọi người đã đến gần đủ, cô thấy một người lạ mặt bên cạnh Anh Đào, dáng dấp cao ráo, khuôn mặt khá là đẹp trai, gu ăn mặc cũng ổn áp. Chưa nói đến tính tính, nhìn ngoại hình khá là hợp với Anh Đào.

Thấy Hạ Thu vào, Anh Đào liền sáp đến ôm cô, Hạ Thu cao hơn cô nàng 1 cái đầu, lúc ôm cô, Anh Đào còn tiện thể nói nhỏ:

“Ôm mày thích ghê, mềm lắm luôn”

Hạ Thu cạn lời, cô đẩy Anh Đào ra, không cho ôm mình nữa, sẵn nói thêm: “Sắp có chồng tới nơi rồi vẫn chứng nào tật nấy”

Anh Đào cười hì hì rồi giới thiệu: 

“Chồng sắp cưới của tao, anh Khánh”

“Anh…đây là bạn thân ngủ chung với em hai năm trời đấy”

Hạ Thu lại một lần nữa “....”

Khánh đi đến chỗ Hạ Thu, dơ tay ra:

“Chào em, nghe vợ nói về em đã nhiều, nay mới có cơ hội gặp”

Chà… vợ..

Anh Đào không đỏ mặt, cô đoán có lẽ họ đã gọi nhau như vậy nhiều rồi.

Chưa kịp để Hạ Thu trả lời, Anh Đào nhanh miệng hỏi tiếp:

“Thu Thu xinh lắm đúng không anh? Em đã nói rồi mà!”

Khánh lịch sự trả lời:

“Cả hai đều đẹp!”

Anh Đào nghe vậy vui vẻ ra mặt. 

Hạ Thu thầm đánh giá anh ấy, biết ăn nói, sẽ không bị làm khó bởi những câu hỏi khó của Anh Đào.

Cô cũng lịch sự bắt tay anh, đồng thời đáp lại: “Cảm ơn anh!”

Cửa lại mở, Tuyết với Quang và Vũ cùng vào, nói thế nào ba đứa lại trùng hợp đến cùng lúc.

Mọi người vào bàn ngồi, đã đông đủ, bắt đầu lên món, Anh Đào đã dựa theo sở thích của mọi người để gọi trước đề phòng phải chờ lâu, cô nàng đưa menu cho mọi người, bảo mọi người muốn gì thì gọi thêm. Mọi người cũng không khách sáo, gọi thêm một số món.

Ai cũng có chuyện muốn nói, phòng trở nên rôm rả hơn, Hạ Thu thích yên lặng hơn, cô ngồi nghe, thỉnh thoảng tham gia vào. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play