Mãi nói họ cũng tới nơi, trong lúc Hạ Thu thanh toán với tài xế, Hạ Anh mở điện thoại nhắn với anh trai mình:
“Anh! Em tìm thấy một phiên bản nữ của anh rồi…aaaaaa”
Điện thoại cô nhanh chóng có hồi âm:
“Em bớt bớt lại, em với mẹ đến đâu rồi? Đừng có mà dọa người ta sợ!”
Xem ra anh trai cô bé đã đoán được người đó rồi! Cũng đúng, lúc này cô bé chỉ tiếp xúc với mỗi con gái bạn mẹ anh.
Hạ Anh vì cần xuống xe nhanh còn lấy vali hộ mẹ với chị nên dùng voice nói nhanh “Tới nhà hàng rồi, anh mau tới nhé!”
Bình thường nếu đi đâu, Hạ Thu sẽ muốn khi đến nơi được tắm rửa, cất xếp đồ đạc, thay quần áo rồi mới đi ăn, nhưng tình huống này, vẫn là nên đưa họ đi ăn trước, hai mẹ con chỉ dùng 1 vali nhỏ, cô đẩy vào nhà hàng, không để Hạ Anh đẩy, như vậy tiện hơn.
Vào quầy phục vụ, báo tên bàn đặt, nhân viên dẫn ba người đi lên lầu, đi ra phía ban công lộ thiên, vị trí ngồi khá đẹp, mát mẻ, rất thích hợp để ăn nướng. Hạ Thu âm thầm +1 sao cho con trai bạn mẹ.
Hạ Thu với cô Linh ngồi vào trước, cô chọn một compo nướng vừa, kèm theo một số loại nước và đồ ăn kèm, chỉ mình cô chọn vì cả hai mẹ con đều quyết định theo cô.
Hạ Anh được như mong ước, cô trông rất vui vẻ, chạy hết góc này đến góc kia chụp ảnh, xong còn lôi cả mẹ mình đi, sau đó còn kéo cả Hạ Thu.
Quả là hướng ngoại quá mức. Nhưng không sao, vì thích cô bé, nên Hạ Thu cũng hưởng ứng.
Khi đồ ăn được dọn lên, Hạ Anh chuẩn từ chụp cảnh chụp người qua chụp đồ ăn. Cô bé nói lâu lâu mới có một lần phải lưu lại thật nhiều, vừa làm kỉ niệm vừa còn chia sẻ cho bạn bè với thanh mai trúc mã kia.
Sau một chuyến đi mệt mỏi, vừa hay đồ ăn hợp khẩu vị, họ ăn được kha khá, Hạ Thu thì không ăn nhiều. Ăn nhiều vào buổi tối, cô sẽ lại phải chạy bộ thêm mấy chục phút.
Cô Linh nhận thấy cô gái trước mặt cứ ngồi nướng thịt mãi, không ăn được bao nhiêu thì quan tâm nhắc:
“Thu Thu à, con cũng ăn nhiều vào, đừng chỉ nướng mãi, để Hạ Anh nướng cho”
Hạ Anh đang tập trung ăn, cô bé cũng nhanh chóng ngước lên, tỏ vẻ có lỗi: “Xin lỗi chị, em vui quá, quên mất tiêu, chị để em nướng cho”
“Không sao ạ, để con nướng là được, dù sao cũng rảnh tay, con lại no rồi.” - Hạ Thu cười nhẹ nhàng nói.
Cô Linh trách: “Bảo sao ốm nhom ốm nhách, con ăn được mấy miếng đâu” vừa nói cô ấy vừa gắp đồ vào bát Hạ Thu.
Hạ Thu không muốn không khí gượng gạo chỉ vì mấy miếng ăn, cô “dạ” rồi bỏ kẹp gắp xuống, đồ cũng nướng hòm hòm rồi, cô gắp mấy miếng cô Linh vừa bỏ vào bát lên ăn.
Sau đó lại ăn thêm kimchi và rau, chung quy lại mấy đồ rau vẫn bớt đầy bụng và ít calo hơn.
Ăn được nửa bữa thì điện thoại Hạ Anh rung, cô bé bắt máy, là anh trai cô bé.
Cô bé mở loa ngoài.
“Alo, anh”
“Mọi người ăn sắp xong chưa?”
“Chưa chưa.. em còn ăn chưa đã”
“Vậy cứ ăn đi, anh giờ từ nhà tới nhà hàng đón mọi người”
“Con ăn tối chưa? Chưa thì qua ăn luôn!” Cô Linh nói xong mới chợt nhớ ra nếu như Hạ Thu muốn về sớm thì hơi phiền cô bé, liền ngẩng đầu nhìn.
Hạ Thu hiểu ý, cô lắc đầu: “Con không sao, con không vội”
Cô Linh đang muốn thúc đẩy cho con trai với cô gái trước mặt này, trên xe bà đã nghe cô nói chuyện, khá thích cô. Vì vậy, liền dục con trai:
“Con qua nhanh nhanh chút, ăn với mẹ với em luôn”
Hạ Anh càng hiểu ý mẹ mình hơn, cô ở nhà đã nghe mẹ mình với mẹ chị Hạ Thu bàn chuyện rồi.
“Đúng vậy, anh qua đây nhanh lên, khung hình của em vẫn chưa có anh, nhất định ở đây cũng phải có anh.”
Quang Anh vốn cũng chiều cô em gái út này, anh đồng ý, anh lái xe mấy tiếng mới về tới, cũng chưa ăn tối.
“Vậy giờ con qua.”
Anh biết bên kia đang mở loa ngoài, vốn muốn nói mấy câu với Hạ Thu nhưng cuối cùng lại thôi.
Anh cúp máy, lên nhà tắm rửa qua, rồi lại xuống lái xe qua nhà hàng.
Từ lúc cuộc gọi kết thúc đến lúc anh xuất hiện, vừa đúng 20 phút, đoán họ vẫn chưa ăn tráng miệng, anh gọi trước mấy ly kem tuyết. Nghĩ nghĩ toàn con gái, mẹ mình cũng cần hạn chế đường, nên anh thêm yêu cầu phần ít đường.
Lúc lên ngồi vào bàn, hai thanh niên thiếu nữ chỉ gật đầu chào hỏi và nói vài câu khách sáo, sau đó toàn bộ đều do Hạ Anh nói. Cô bé kể về chuyện đi đường, kể về chuyến bay,... kể luôn cả dự định sẽ thực hiện khi vào tới sài gòn.
Nói mới nhớ, Hạ Thu giờ mới để ý, tháng 12 mà cô bé đang học lớp 11 lại vào đây, hóa ra là tim có một chút vấn đề, trước đây đã chữa rồi nhưng dạo gần đây lại có một số dấu hiệu bất thường, cần đến bệnh viện trung ương khám kỹ hơn, nên xin nghỉ hẳn 1 tuần, sau đó qua Giáng Sinh sẽ về quê. Nếu có lịch thi giữa kỳ, cô bé cũng được hoãn lại.
Đến lúc này, Hạ Thu bỗng nghĩ một cô gái như mặt trời nhỏ luôn mang đến niềm vui và ấm áp cho người khác như vậy liệu có phải vì cô bé sợ nếu mình ủ rũ mãi thì sẽ khiến người thân lo lắng, khiến người ngoài thương hại không?
Và việc cô bé luôn có cố theo đuổi mục tiêu rõ ràng là vì quý trọng thời gian và hiện tại nhất, cô bé thật sự sống cho hiện tại, thật sự rất yêu bản thân mình?
Hy vọng mặt trời nhỏ này sẽ luôn rạng rỡ và đầy sức sống như vậy.
Hạ Thu cố để mình không lộ ra một vẻ mặt gì khác thường, như thế sẽ ảnh hưởng đến cô bé.
Bữa ăn này cuối cùng cũng xong, Quang Anh thanh toán, rồi bốn người cùng nhau ra ngoài, vì anh đi xe ô tô bốn chỗ của mình đến, nhà hàng không đủ chỗ để xe nên anh phải đỗ xe ở trung tâm thương mại bên cạnh, anh bảo mọi người đợi, còn mình thì đi lấy xe.
Ban đầu, ba mẹ con sợ phiền Hạ Thu nên đề nghị đưa cô về trước, nhưng Hạ Thu biết là cô Linh và Hạ Anh trải qua một quãng đường dài để vào đây, chắc chắn rất mệt, nên cô không đồng ý, cô vẫn lấy lí do không vội, bảo Quang Anh cứ đưa mẹ và em gái về trước, sau đó đưa cô về sau.
Từ nhà hàng tới nhà Quang Anh không xa lắm, đường lại thông thoáng, chỉ mất 10p, sau khi đến nơi, Hạ Thu phát hiện từ đó về nhà cô cũng chỉ mất thêm 20p đi bộ, đi xe thì cũng chắc chưa tới 10p.
Anh đưa chìa khóa cho Hạ Anh, bảo em gái tự mở cửa rồi dẫn mẹ lên, đồ thì lát nữa anh về xếp sau, trước khi đi công tác anh đã dọn sẵn phòng cho mẹ và em gái rồi.
Cô Linh trước khi lên còn cảm ơn Hạ Thu thêm lần nữa, đồng thời dặn dò con trai:
“Con nhớ đưa con bé về tới nơi tới chốn đó”
Hạ Anh cũng đá mắt với anh, còn chỉ chỉ vào điện thoại, ngụ ý bảo anh nhớ đọc tin nhắn.
Anh tỏ ý đã biết, rồi dục hai người lên nhà nghỉ ngơi.
Hạ Thu sau khi biết được khoảng cách giữa hai nhà, cô bỗng muốn đi bộ về, như vậy vừa tiêu đồ ăn, về nhà cô chỉ cần tập thêm một chút là được. Sẵn có nhiều thời gian để nói rõ những điều muốn nói Quang Anh luôn.
Nhưng cô lại cân nhắc thêm, dù sao anh cũng mới lái xe mấy tiếng rồi chạy một chuyến tới bữa ăn, chắc hẳn cũng mệt, đi bộ mấy chục phút hơi quá.
Thấy cô đang chần chừ, anh hỏi:
“Em có chuyện gì muốn nói à?”
Hạ Thu nghĩ, vẫn nên hỏi một tiếng:
“Từ đây đến nhà em không xa lắm, đi bộ tầm 20p là tới, lúc nãy em ăn hơi nhiều, muốn đi bộ cho tiêu, anh…hay là anh lên nhà nghỉ ngơi đi, em tự mình về”
Quang Anh cười, anh nói:
“Sao có thể, hôm nay đã phiền em vậy rồi, em đợi một chút anh đi đỗ xe.”
Hạ Thu cũng không nề nà thêm, cô đồng ý, anh mở cửa xoắn, rồi đưa xe vào, lại đi ra rồi đóng cửa.
Trong lúc đợi cửa đóng, sẵn anh xem thử Hạ Anh lại nhắn gì với mình mà thần thần bí bí.
“Anh nhớ mua một bó hoa nhé, được thì mua cẩm tú cầu í, con gái nếu không dị ứng với hoa thì đều thích, nhiều lúc chỉ cần nhìn thấy hoa dành cho mình là vui vẻ ngay.”
Ra là nhắc anh tặng hoa cho Hạ Thu.
Anh nghĩ nếu trên đường đi về, có thấy thì sẽ mua tặng cô một bó.
Dù sao cũng phù hợp. Cẩm tú cầu- …, lòng biết ơn,.. có nhiều ý nghĩa, có 1 ý nghĩa phù hợp là được.
Hạ Thu biết đường nên đi trước, một hai phút sau Quang Anh đã bước đến bên cạnh, anh còn cố ý đi ở phía ngoài.
Hạ Thu lại âm thầm cho anh thêm 1 sao.
Nếu thêm 1 sao nữa, cô sẽ mở lời.
Hai người im lặng cũng được một lúc, Quang Anh mở miệng nói:
“Cảm ơn em đã giúp nhà anh chiều tối nay.”
“Con bé Hạ Anh cũng rất thích em, thời gian nó ở đây nếu em rảnh thì đi chơi cùng nhà anh đi”
Có vẻ là anh cũng chủ động chấp nhận mối quan hệ này, ít nhất là vì niềm vui hiện tại của mẹ và em gái anh.
Như vậy cũng tạm được, cô cho thêm 1 sao.
Cô nói:
“Không có gì, dù sao em cũng rảnh, lâu ngày chưa gặp cô Linh, sẵn dịp luôn.”
Anh đáp:
“Dù sao thì cũng cảm ơn em, em có chuyện gì cần giúp cũng có thể tìm anh.”
Hạ Thu vào vấn đề chính luôn:
“Anh chắc cũng biết hai mẹ có ý định gì nhỉ?”
“Ừ, anh biết”
“Vậy anh nghĩ sao?”
“...”
Anh im lặng, Hạ Thu tiếp tục:
“Anh muốn thử yêu đương với một người không yêu mình không?”
Anh thật ra cũng vốn có ý này, cô gái trước mắt rất hợp ý mẹ, lại đối xử tốt với em gái anh, ngoại hình, nghề nghiệp mọi thứ đều ổn, tính cách từ khi tiếp xúc tới giờ, anh cảm thấy ổn, nếu làm bạn gái anh thì rất phù hợp. Tuy nhiên, anh không thể đảm bảo mình có thể yêu cô không, về vấn đề tình cảm anh không có gì chắc chắn. Vì vậy nên anh mới im lặng.
Nghe cô hỏi, anh cười nhẹ:
“Muốn, nếu em cũng vậy thì chúng ta có thể thử.”
Hạ Thu nghe vậy, cô thêm điều kiện:
“Nhưng dù vậy, em vẫn muốn chúng ta thực hiện tối thiểu trách nhiệm của những người bình thường yêu nhau”
Anh hỏi:
“Đưa đón, thường xuyên liên lạc, quan tâm hỏi han, có mặt lúc cần, không có người thứ ba, còn gì em muốn nữa không?”
Hạ Thu thêm:
“Có, em nói cụ thể luôn nhé: Một tuần đi ăn một lần; đưa đón thì thôi, tuy nhiên thì anh rảnh có thể đón em tan làm; lúc anh cần em sẽ cố gắng bên cạnh, hy vọng anh cũng vậy; liên lạc em cũng không cần thường xuyên, chỉ cần anh đừng đột nhiên biến mất là được, ít nhất đừng em là người nhắn sau cùng.”
“Được, còn gì nữa không?” - Anh vẫn kiên nhẫn hỏi thêm.
Hạ Thu quyết tâm, cô sẽ nói thật:
“Không còn, anh thì sao?”"
Quang Anh cũng gật đầu:
“Không có, nhiêu đó đủ rồi.”
Họ cứ như vậy mà thành một cặp. Sau khi giới thiệu thêm về bản thân, công việc hiện tại, họ lại rơi vào im lặng.
Vừa hay trên đường về, Quang Anh nhìn thấy một tiệm hoa bên kia đường thật. Anh bảo cô chờ một lát, còn anh thì băng qua đường.
Một lát sau anh quay lại với bó hoa cẩm tú cầu trong tay.
Đưa tới trước mặt cô.
“Tặng em, bó hoa này vừa xem như cảm ơn em đã giúp đỡ anh hôm nay, vừa xem như là tặng em với thân phận bạn trai ngày đầu tiên”
Hạ Thu nhận bó hoa, nhìn thấy hoa tâm trạng thoải mái vui vẻ hơn nhiều. Cô cong mắt nhìn anh, cười nói: “Cảm ơn anh, bạn trai”
Anh cũng cười đáp lại: “Ừ”
Họ lại tiếp tục im lặng, nhưng là sự im lặng thoải mái, không còn gượng gạo như trước.
Một đường tới nhà, sau khi chào tạm biệt, cô nhắc anh về đến nhà báo cô một tiếng, anh hơi ngẩn người nhưng nhanh chóng nhớ lại, thân phận của cả hai.
Đúng là nên báo cho nhau một tiếng.
Anh đồng ý, sau đó nhìn cô vào nhà.