Lại nói ở phủ Trường Trữ Hầu, Trang thị nhìn Từ Thừa Lãng trước mặt, nghiêm nghị quát lớn: "Thừa Lãng, làm sao con lại hồ đồ như vậy!"
Từ Thừa Lãng là một tài năng xuất sắc. Nam tử trẻ tuổi, lúc này mặc cẩm bào cổ tròn màu trúc xanh, búi tóc đen cài mũ bạch ngọc khảm hình trúc, mi thanh mục tú, phong thái thanh nhã. Dáng vẻ trưởng thành, thường ngày mặt mày nhu hòa, mang theo ý cười, khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp, không biết là người trong lòng của bao nhiêu cô nương ở Hoàng Thành.
Nhưng hiện nay mới bệnh nặng dậy, thân hình so với lúc trước suy nhược hơn, sắc mặt cũng gầy yếu. Đặc biệt là giữa lông mày, không còn sự ôn hòa, lại giống như trở nên chín chắn nội liễm chỉ qua một đêm.
Con trai như vậy, từng là hy vọng duy nhất của Trang thị.
Trang thị cảm thấy đứa con trai này mọi thứ đều tốt, chỉ là quá mềm lòng quá thiện tâm, đối với người nào cũng tốt. Mà người làm mẫu thân, thấy tính tình nhi tử đại biến, càng không khống chế được nổi đau lòng.
Trang thị cũng xem như là người quả quyết cứng cỏi, những năm gần đây, bấm bụng chịu phục tùng, trước mặt Từ lão thái thái làm một con dâu tốt, bây giờ biết được việc này, cũng nhịn không được nữa mà đỏ mắt, phút chốc rơi lệ nói: "Sớm biết như vậy, lúc trước ta nên thành toàn cho con..." Theo Trang thị, tùy tiện cưới vị cô nương nào, cũng thực tốt hơn nhiều so với Thẩm Trầm Ngư bị gãy chân lại còn hủy dung.
Tuy bà không vừa lòng Chân Bảo Lộ, nhưng không thể phủ nhận tiểu cô nương này lanh lợi thông tuệ, khiến người yêu thích, vài năm nay lại càng trở nên hiểu chuyện. Hai người cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, nếu đính thân, người hai nhà cũng thân càng thêm thân. Bà không cần chọn nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT