3. Tình Nhân?
-Hoài An...
Lại nữa rồi, cặp mắt đau thương và khắc khoải ấy. Thật khiến người khác không thể kiềm lòng mà. Hoài An lắc đầu rồi rời khỏi vòng tay y.
-Anh họ Lý, tôi cũng họ Lý, chúng ta cùng huyết thống mà!
Chân mày y bỗng dưng giãn ra, cánh tay kia bỗng nhiên đưa lên xoa đầu cô, cử chỉ dịu dàng quá đỗi.
-Là vì chuyện này sao? Nàng cũng quên mất nguyên do rồi à?
Ánh mắt lấp lánh hi vọng này là sao? Con người cổ đại à, làm ơn đừng lấp lửng nữa.
-Ta đâu phải là người họ Lý, ta là trẻ mồ côi nương nhờ cửa Phật, được cha nuôi Lý Khánh Vân nuôi dưỡng, nên mới họ Lý.
Hoài An vỡ lẽ. Nhìn nét mặt ngây thơ à lên của cô, Công Uẩn phì cười. Trời ạ, nụ cười cũng đẹp đến tan chảy.
Nhưng nếu cô nhớ không lầm, Lý Thái Tổ là một trong những ông vua rất đào hoa của lịch sử Việt Nam, một trong những vị vua có nhiều hoàng hậu nhất.
-Nàng vẫn còn gì chưa rõ sao?
Ánh mắt y trìu mến phủ lên cô, bàn tay y dịu dàng ôm lấy gương mặt nhỏ bé trắng ngần.
-Hôm đó sao nàng lại chạy đến bìa rừng để trúng tên làm gì chứ? Chỗ nam nhân săn bắn, nàng lại bé nhỏ như thế...
Bé nhỏ sao? Cảnh sát cần chiều cao bao nhiêu để đậu vào học viện quân sự anh biết không?
Nhưng mà, cô bỗng nheo mắt nhìn Lý Công Uẩn.
Khoan đã, cô cao một mét sáu mươi lăm, y cao hơn cô tận một cái đầu, chẳng lẽ là chuẩn mét chín sao?
Hoài An nhìn xuống mình, hình như về thân xác này, cô thấp đi rất nhiều!
-Nàng sao thế?
Uổng công cô ngày nhỏ cố gắng chơi bóng rổ rất nhiều!
-Hoài An, nàng lạ lắm.
Hoài An cố thoát khỏi ánh mắt say đắm của người đối diện, cô mím môi quay đi.
-Tôi không khỏe, tôi về đây.
Y nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô.
-Sao tay nàng lạnh thế?
Y cầm lấy tay cô, xoa xoa giữ ấm.
Hành động này, ánh mắt này...Hoài An tròn mắt nhìn y. Cô về thân xác này, chẳng phải cũng đã bị ảnh hưởng bởi tâm tình của người con gái mười sáu tuổi này rồi chứ? Những chuyện này cô đã từng xem trên phim, cũng đã thầm nói là sến súa không chấp nhận được.
Vậy mà giờ đây phong cảnh hữu tình, gió mây hữu tình, lại bị cử chỉ và đôi mắt thần thái này làm cho rung động.
-Chúng ta, đã từng rất thân thiết sao?
Y nghiêng đầu cười, ánh mắt lấp lánh lắm.
-Chúng ta đã từng thề non hẹn biển.
Cô tin được không? Đế vương vốn đa tình.
-Có thể lúc này, nàng tạm thời quên đi. Nhưng ta tin một ngày nào đó tâm tư của nàng sẽ lại yêu ta thêm một lần nữa.
Yêu...Hoài An chua chát mỉm cười.
Cả thanh xuân của cô từng cảm nắng, từng thích, nhưng chưa từng yêu.
Và không được phép yêu.
Ai chẳng có quyền yêu? Nhưng người của đội đặc nhiệm thì không, người của tổ trọng án thì không!
Chẳng lẽ, kiếp này ông trời cho cô được làm lại, được yêu?
-Nàng không tin ta sao?
Hoài An lặng lẽ ngước nhìn y cao lớn che đi cả vầng thái dương đang chói lòa. Người này mai sau sẽ là vua, sẽ nhất thống thiên hạ...
-Hai người đang làm gì vậy?
Hoài An vội đẩy y ra. Ở đây cô không biết ai cả, lỡ như có người nhìn thấy thì không hay.
Một nữ nhân tóc vấn quyền quý, đeo trang sức ngọc trai, váy lụa thướt tha đứng ngay cổng vào. Nàng ta quả thật đẹp quá, đẹp nét đẹp cổ xưa, thuần Việt. Trời ạ, thời phong kiến phong thủy rất hợp nhân hay sao?
-Chàng và Hoài An làm gì vậy?
Đánh ghen sao? Cô vừa mới về đây đã gây sự rồi sao?
Lý Công Uẩn nhìn nữ nhân kia rồi nhìn Hoài An. Y bỗng đổi giọng.
-Hoài An vẫn còn đang ốm, nàng đừng như vậy.
Chàng với nàng, hai người này lại là gì nữa đây?
Thấy Hoài An nhìn mình không còn sợ hãi như trước đây, nàng ta tiến lại, nhếch đôi môi hồng tuyệt mỹ.
-Hôm nay tiểu thư lại còn trừng mắt nhìn ta?
Trước giờ Hoài An còn tưởng những phim cung đấu chỉ là lừa người thôi, ai ngờ lại chính mình rơi vào hoàn cảnh này rồi. Lý Công Uẩn vẫn còn chưa lên ngôi đã có thâm cung nội chiến rồi sao?
-Phất Ngân à...
-Sao? Bị thương đến nỗi không biết phân biệt trên dưới.
-Nàng đừng như thế, Hoài An bị thương, tạm thời không nhớ những chuyện trước kia nữa.
Phất Ngân nheo mắt nhìn Hoài An đang nhìn nàng bằng cặp mắt bất khuất.
-Thế sao?
Hoài An đẩy cánh tay Lý Công Uẩn đang giữ quanh người cô ra, hướng về phía Phất Ngân.
-Cô là ai?
Nàng ta phì cười.
-Ta là chính thất phu nhân của Lý tướng quân đây, là công chúa Lê triều, là người mà cô không thể không cúi đầu hành lễ khi gặp.
Chính thất phu nhân? Vậy chẳng phải sau này sẽ làm hoàng hậu sao? Công chúa Lê triều, hoàng hậu Lý triều. Vậy lời lịch sử là đúng? Lý Công Uẩn phong lưu đa tình, đã có vợ rồi vẫn còn cùng cô thề non hẹn biển?
Lý Công Uẩn thấy Hoài An cúi mặt thì vội túm lấy tay cô.
-Phất Ngân, nàng đừng làm khó Hoài An, nàng ấy có lỗi gì?
-Thiếp chỉ là đang nghĩ cho chàng, cho cơ nghiệp của chàng, chẳng lẽ chàng cố tình không hiểu.
Hoài An cố thoát khỏi bàn tay y, nhưng càng vùng vẫy, y càng giữ chặt.
-Nàng chỉ biết nghĩ cho nàng!
Công Uẩn ném lại ánh nhìn hằn học rồi kéo Hoài An đi. Cô chau mày ngoái đầu nhìn lại, vẫn không thể dứt khỏi cặp mắt đang bừng lên lửa giận của nữ nhân sắc đẹp tuyệt trần.
Công Uẩn kéo Hoài An ra khỏi vườn bonsai, đến bên hồ sen. Cô giật phăng tay khỏi y, vết thương nhói lên. Hoài An đau đớn ngã khuỵu. Công Uẩn vội ào đến đỡ lấy cô giữ trọn trong vòng tay to rộng của mình.
-Không sao chứ?
Cô vội đứng thẳng người dậy, rời khỏi vòng tay y. Dẫu thế nào đi nữa, cô vẫn là phụ nữ hiện đại, chắc chắn không thể chấp nhận chuyện lấy chồng chung!
-Anh đừng đến tìm ta nữa.
-Hoài An.
Y ôm lấy cô, nhẹ nhàng như một cơn gió đông. Tại sao người thanh niên này cô không thể chối bỏ, cũng không thể chống lại y? Rốt cuộc đó là vì mảnh tâm tình lay lắt còn sót lại trong thân xác cô gái mười sáu tuổi này, hay là vì y đã làm tan chảy trái tim hai mươi sáu năm lạnh giá của cô?
-Nàng như vậy là vì Phất Ngân đúng không? Mỗi lần gặp Phất Ngân, nàng đều như vậy.
Phải, cô là vì nàng ta nên mới không muốn tìm đến y nữa. Trên đời này cô căm ghét nhất là những kẻ hủy hoại gia đình của người khác.
-Hoài An, Phất Ngân là con vua, ta phải lấy nàng ấy để lo cho công danh cơ nghiệp. Còn nàng, nàng chính là tuổi trẻ, là ước mơ, là cả cuộc đời của ta.
Lý Hoài An, người con gái đó mới chính là người anh muốn yêu, còn cô đâu phải. Nhưng Hoài An không nỡ đẩy y ra, cô tham lam, tham lam đến căm hận bản thân mình.
-Nàng còn nhớ năm đó nàng lúc nào cũng ở bên ta, bắt ta cõng nàng, bắt ta cưỡi ngựa đưa nàng đi chơi. Rồi năm ta phải thành thân với Phất Ngân, nàng đã khóc đến không còn nước mắt. Chúng ta đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng, nàng đừng vì một chút bi thương mà bỏ cuộc, đừng vì một chút bi thương mà bỏ rơi ta, có được không?
Hoài An ngước nhìn ánh mắt xuyến xao tê dại. Thì ra, Lý Hoài An và Lý Công Uẩn lớn lên bên nhau, là thanh mai trúc mã của nhau, cùng nhau trải qua một tình yêu đầy trắc trở.
-Ta biết nàng không cầu danh phận, chỉ cần cả đời ta được ở bên nhau. Nhưng ta biết như thế là bất công đối với nàng, chỉ cần nàng đợi ta, Hoài An, một thời gian nữa thôi, ta sẽ để nàng danh chính ngôn thuận ở bên ta, không màng điều chi nữa.
Trong vòng tay Lý Công Uẩn, lòng Hoài An cộm lên bao nỗi giày vò. Cô không phải là người y yêu, nhưng cô vẫn tham lam tình yêu của y. Cô biết y đã có vợ, nhưng những lời y nói đã khiến cô không thể làm ngơ y được nữa.
Thôi thì, tới đâu hay tới đó.
______
Lý Công Uẩn vừa đến điện Thiên An đã trông thấy Khai Minh Vương bước ra. Y nhếch môi cười tiến lại.
-Đã lâu không gặp, khấu kiến Khai Minh Vương.
Nam nhân trẻ tuổi kia nghi hoặc nhìn Công Uẩn, y cũng cúi đầu đáp lễ.
-Lý tướng quân đến tìm bệ hạ sao?
-Đúng là như vậy.
Khai Minh Vương nheo mắt nhìn Công Uẩn rồi phất áo bỏ đi.
-Nghe nói bệ hạ đã ban cho vương gia trấn thủ đạo Châu Đằng, xin chúc mừng vương gia!
Câu nói nghe thì xuôi tai, nhưng Khai Minh Vương nhếch mép cười, trong câu nói có cả âm mưu, có cả oán hận.
-Đa tạ lòng tốt của Lý tướng quân đây.
Lý Công Uẩn chỉ ngước cặp mắt sáng, nghiến răng cúi chào Khai Minh Vương.
Hoàng thượng đem cả một đạo giao cho Khai Minh Vương, xem ra không thể xem thường được nữa!
Trận chiến này, chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
__________
Hoài An ngồi trên chiếc ghe nhỏ, cô lặng lẽ nhìn Lý Công Uẩn ngồi đối diện, ánh mắt vẫn ngất ngây đưa ra xa.
Đông hết Tết đến, cô ngược thời gian về đây đã gần nửa năm rồi, vết thương trên người cũng đã liền hẳn.
-Chúng ta đang đi đâu thế?
Công Uẩn đặt lại mái chèo, y thả trôi chiếc ghe trên dòng sông tĩnh mặc.
-Thiên tôn sư tử phục hướng đông
Văng vẳng trời nam sáo mục đồng
Cờ lau thủa ấy còn soi bóng
Rồng vàng lượn sóng giữa thinh không.
Quả thật là người xưa, bất kì đâu cũng có thể làm thơ được.
Thấy Hoài An tròn mắt nhìn mình, Công Uẩn đưa tay xoa đầu cô, khiến Hoài An ngượng ngùng rụt người lại.
-Đến đây đã là Hoa Lư rồi.
Hoa Lư?
Cố đô Hoa Lư sao? Hoài An vội mỉm cười nhìn quanh. Cô đưa tay túm lấy mái tóc đang bị gió thổi rối bù. Công Uẩn dịu dàng đưa tay vuốt tóc cô.
-Nụ cười của nàng lúc nào cũng làm ta thanh thản.
Hoài An vô thức mỉm cười, càng khiến lòng y dậy sóng. Công Uẩn cúi người hôn lên trán cô. Hoài An tròn mắt, cô đỏ mặt nhìn y.
-Nàng thay đổi nhiều quá. Chẳng hay hờn dỗi bướng bỉnh như trước kia.
Nàng lớn rồi.
Đôi mắt y lấp lánh quá, lấp lánh hơn cả ánh dương đang chói lòa kia. Vì đôi mắt hạnh phúc này, cô biết mình có đủ dũng khí để bất chấp tất cả mang đến hạnh phúc cho y. Vì cô biết y không chỉ yêu cô vì cô mang hình dáng của Lý Hoài An, mà là vì chính cô.
Hoài An nắm lấy bàn tay y, cô lặng lẽ cúi đầu.
-Cảm ơn anh.
Công Uẩn nhẹ nhàng kéo cô ngả vào lòng y rồi cũng tựa trên mái đầu cô, bàn tay y dịu dàng ôm lấy cả thân người cô. Y sủng nịnh hôn lên tóc cô. -Nàng không biết ta yêu nàng nhiều đến thế nào đâu...
Hoài An ngước mắt nhìn chàng trai đang ôm lấy mình, hàng mi y dịu dàng cụp xuống. Cảm giác này được gọi là ấm áp sao? Nếu có thể cả đời được ở bên cạnh Công Uẩn, cô chẳng thiết điều gì nữa.
-Hoài An này...
Bỗng dưng y cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dấy lên nỗi bất an quá đỗi.
-Sao thế?
-Sắp tới Quốc sư bảo nàng vào cung dự yến tiệc khai xuân. Hãy hứa với ta, đừng quá trau chuốt vẻ ngoài, cũng đừng tỏ ra đặc biệt, có được không?
Hoài An chau mày nhìn y. Trước giờ cô làm việc đều có nguyên do, nếu không rõ ràng, cô tuyệt nhiên sẽ không làm.
-Quốc sư đưa nàng đến Đại Hoàng, nay còn đưa nàng vào cung, chắc chắn là đang muốn để nàng lọt vào mắt xanh của một vị vương gia nào đó. Hoài An ngồi bật dậy, cô trân trối nhìn Công Uẩn.
-Ta cũng không dám chắc, cũng không thể ngăn cản ông. Nàng hãy nghe lời ta dặn, đến lúc ấy có thể tránh được ải kiếp.
-Em sẽ không lấy người mà em không yêu.
-Ta biết, Hoài An...
Công Uẩn ôm lấy gương mặt cô đang lo lắng. Y cúi người sát, mỉm cười với cô.
-Đã có ta ở đây, sẽ chẳng thể có ai đưa nàng đi được đâu.
Lý Công Uẩn sẽ làm vua mà, y nói được, chắc chắn làm được mà.
-Nàng tin ta mà phải không?
Hoài An vô thức gật đầu, cô mím môi nhìn y mỉm cười. Cô tin y, đánh đổi tất cả để tin y. Dẫu cho có bao nhiêu âm mưu chốn quan trường kia, cô đều cam tâm tin y.
-Anh hứa chứ?
-Ta sẽ mãi mãi bảo vệ nàng mà. Lúc bé cũng vậy, bây giờ cũng vậy, vĩnh viễn sẽ như vậy.
-Nhưng...
Hoài An thấy lòng mình rối bời. Cô muốn ở bên y, cô khẳng định mình muốn ở bên y đến hết kiếp này. Chẳng cần quan tâm y phong lưu đa tình, chẳng cần quan tâm âm mưu quyền lực, cô biết tình cảm của cô dành cho y là thật. Và cô không muốn giấu giếm y bất kì điều gì.
-Em không phải là Lý Hoài An.