Tống Nhất Xuyên vẫn giữ vẻ mặt lơ đãng, ánh mắt trong veo, thỉnh thoảng lại chớp mắt, quay qua nhìn người nào đó.

Cứ như một sinh viên không biết chuyện đời, đơn thuần nhưng lại có chút khờ khạo.

Nhưng tiếng lòng thì hoàn toàn không ăn nhập với vẻ ngoài đó.

Giống như… mẹ nó, nhân cách phân liệt.

Không biết mấy cậu ấm cô chiêu nhà tài phiệt khác cũng nghĩ như thế không nhưng Cố Vân Dư thì mặt mũi đã tối sầm lại, vẫn không nhịn được lắng tai nghe, sợ bỏ sót bất kỳ chữ nào.

—— “Không ngờ luôn, nhà họ Cố cũng chơi cái trò tiểu thư thật giả má chó này hả? Đúng là tiểu thuyết sinh ra từ đời sống thật mà!”

—— “Buồn cười chết mất! Con gái ruột khó khăn lắm mới về nhà, không thương không xót, không bù đắp cho con bé, mà còn thiên vị đứa con nuôi không chút máu mủ?”

—— “Thề son sắt nói 'em mãi mãi là em gái của anh, không ai thay thế được.'”

—— “Kết quả thì sao? Tiểu thư giả không những không cảm kích mà còn vu oan bôi nhọ tiểu thư thật trộm đồ, muốn đuổi người ta ra khỏi nhà họ Cố!”

—— “Chưa kể hôm qua quá đáng hơn nữa, dám tự chuốc thuốc mạnh rồi định lừa tiểu thư thật uống?!”

Tống Nhất Xuyên khẽ giơ ngón tay cái lên

—— “Nói về không từ thủ đoạn, cô ta quá đỉnh!”

Cố Vân Dư: “...”

Ơ này, này…

Sao có thể?

Cô em gái thiện lương của mình sẽ không làm vậy..

—— “Còn tâm trạng tham gia chương trình nữa hả? Trong nhà sắp loạn tới nơi rồi!”

—— “Tối qua gió thổi trăng mờ, đúng thời điểm vu oan giá họa mà!”

—— “Cũng may bị bắt quả tang, chứ không cô em gái ruột...”

—— “Ê ê, Tiểu Cố sao tự dưng chạy đi vậy? Nhìn có vẻ gấp gáp nhỉ? Chẳng lẽ buồn tè?”

—— “Mà khoan, mọi người trợn mắt nhìn tôi làm gì? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à?”

Tống Nhất Xuyên làm bộ thản nhiên trợn mắt, quay qua nhân viên hỏi: “Cho tôi xin cốc nước được không? Khát quá.”

Nhân viên công tác vội vàng gật đầu lia lịa: “Đương nhiên rồi, trong phòng khách có máy lọc nước. Cậu vào đó nghỉ ngơi trước đi. Phân chia phòng xong xuôi là có thể nhận phòng ngay.”

Tống Nhất Xuyên gật gù, xách vali thẳng hướng phòng khách mà đi.

Những người còn lại: “...”

Tiếng lòng bababa nữa ngày, không khát nước mới lạ! 

Ngay khi bóng dáng Tống Nhất Xuyên vừa khuất, ba cô gái mặc bikini lập tức hưng phấn:

“Chị nghe thấy rồi đúng không?!”

“Nghe rồi, nghe rõ luôn!”

“Nghe đồn là thật, anh ấy đúng là có tất—”

“Trời ơi! Chỗ mấu chốt lại bị che mờ, thiết lập này y chang trong tiểu thuyết!”

“Tiểu thuyết gì vậy? Mau giới thiệu đi, tôi thích mấy thứ này lắm! Nghe kích thích ghê!”

Ba cô nàng ríu rít bàn luận. Hoắc Nhân Kiệt tò mò không chịu nổi, liền chen vào:

“Cái gì mà thiết lập với tiểu thuyết? Nói rõ ràng chút coi!”

Cô em ngọt ngào Vu Giai Giai lập tức quay đầu, bĩu môi lườm cậu ta: “Anh là đàn ông con trai, hóng cái gì chứ?”

Hoắc Nhân Kiệt định phản bác thì Mạnh Khung Kỳ con nhà ba đời bất ngờ chen vào: “Nếu chúng ta cùng tham gia chương trình, có phải tài nguyên nên được chia đều không? Chứ các cô cũng đâu muốn mấy chuyện đồn thổi này bay đến đầu mình đúng không?”

Vu Giai Giai bĩu môi, giọng có chút bất mãn: “Chơi trò này dù có chia đều cũng đâu khống chế được.”

Giết người diệt khẩu cũng không được.…

“Tuy không khống chế được, nhưng ít nhất thì...”

Mạnh Khung Kỳ nói đến đây thì bỗng im bặt, bởi y nhận ra có người đang tới gần.

Những đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong giới nhà giàu, sống giữa những âm mưu và dối trá, tự nhiên sẽ có tính cảnh giác rất cao.

Trước khi tham gia show, cha mẹ liền nhấn mạnh, có mấy lời không thể nói công khai, sẽ gây ra chuyện không cần thiết.

Đặc biệt những chuyện huyền huyễn khó giải thích như thế này.

Bởi vì rất có thể người bình thường không nghe được tiếng lòng của Tống Nhất Xuyên, nếu không hiện trường đã loạn cả lên rồi.

Tiếng lòng truyền ra vào đêm đó, các tài phiệt trong giới đã thống nhất đưa ra kết luận…

Lục Thần giống như người ngoài cuộc, sau một hồi suy nghĩ đã quyết định chủ động tấn công, nhanh chóng đi đến và lộ ra nụ cười dịu dàng: “Mọi người đang thảo luận gì vậy, nghiên cứu quy tắc chương trình à?”

Mọi người im lặng, không ai lên tiếng.

Không hẹn mà cùng toát ra vẻ kháng cự.

Dưa lớn tuyệt đối không thể bị truyền ra!

Lục Thần thấy vậy, nụ cười hơi cứng lại, không biết phải nói gì nữa.

“Tôi về phòng thay đồ trước.” Chị đẹp Trần Kỳ Vi phá vỡ bầu không khí xấu hổ, quay người đi.

Hai vị nữ khách quý lo lắng vội vàng đuổi theo: “Chị Vi đợi chút, chúng em trở về cùng chị.”

Phó Chu Trì nãy giờ không nói chuyện, mặt mày đen tối nhìn qua Lục Thần, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt nhân viên công tác: “Mấy người có biết làm việc không? Phòng còn chưa phân phối xong sao?”

“Xin lỗi, vì có thêm khách quý, hiện tại đang gấp rút làm việc, chắc sẽ sắp xếp xong ngay.” Nhân viên công tác cười lành.

Diêm Cẩn Dự không nói gì, bước vào biệt thự.

Những người khác theo sau, nhắm mắt mà đi.

Một lúc sau, bể bơi ở bên ngoài chỉ còn Lục Thần hít hít mũi, nhìn mặt nước phản chiếu, có chút ngẩn ngơ.

Khuôn mặt khắc khổ càng làm nổi bật vẻ cô đơn đến lạ.

Một màn này phát ra, fan của chương trình bắt đầu bình luận sôi nổi

【Hazz! Người mới ở trong chương trình này không tốt lắm, luôn bị bỏ qua như phông nền, nhìn mà thấy đau lòng!】

【Không phải người cùng một vòng tròn, không thể nào hòa hợp!】

【Người mới tên là Lục Thần đúng không? Nói thật, lớn lên đẹp trai, dáng người cao ráo, tốt nghiệp trường danh giá, ngoại trừ gia thế, thì anh này có điểm gì thua kém người khác?】

【Đúng vậy, diện mạo xuất sắc, đủ để debut luôn!】

Đạo diễn đang xem bình luận trên màn hình, nhìn thấy một loạt này, sắc mặt không khỏi thay đổi: “......”

Phải nói rằng Lục Thần rất biết cách làm. Mới bắt đầu quay, anh ta đã có thể thu hút một đợt đồng cảm.

Quả thật không đơn giản…

——

Cố Vân Dư đi ra từ biệt thự, hoảng loạn lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số trước đó, trong lòng còn có một tia hy vọng nhỏ bé.

Dù Tống Nhất Xuyên rất thần kỳ, nhưng chắc không thể nào thần đến mức đó đi?

Tối qua mới xảy ra chuyện này mà sáng nay cậu đã biết?

Chẳng lẽ đã lén theo dõi nhà hắn?

Chắc chỉ là bịa đặt lung tung thôi…

Điện thoại gọi đi, hắn chỉ nghĩ là sẽ quay lại quay chụp trước, sắp xếp lại một chút việc nhà, gần đây vì em gái trở về, thật sự khá loạn…

“Alô, mẹ ạ ——” điện thoại vừa kết nối, Cố Vân Dư liền không kiềm chế được mà mở lời.

Kết quả bên kia truyền đến tiếng khóc nức nở, khiến hắn không khỏi cảm thấy trong lòng thấm thỏm lộp bộp.

Không thể nào…

“Làm sao vậy mẹ, mẹ nói đi!”

“Vân Dư, mẹ sống không nổi nữa rồi, cái con tiện nhân kia bôi nhọ Thất Thất, mà cha con lại còn ủng hộ nó!”

Cố Vân Dư sắc mặt ngay lập tức trở nên khó coi: “Mẹ, ngàn lần đừng để người khác châm ngòi lý gián, cha chỉ là chưa hiểu rõ sự thật thôi...”

“Chưa hiểu cái rắm á! Ngày hôm qua ngay tại hiện trường! Nếu như mọi chuyện tiếp tục, em gái Tiểu Thất... Mấy năm nay, hóa ra mẹ đã nuôi một con sói mắt trắng! Nó lại dám đem Thất Thất đưa cho cha con, thực sự điên rồi!”

Cố Vân Dư, “......”

Phòng ngủ được sắp xếp xong, đạo diễn kêu nhân viên thông báo với khách mời tập hợp ở phòng khách.

Mười phút sau, nhóm tài phiệt thế hệ thứ hai ngồi rải rác trên ghế sofa.

“Chào mọi người, tôi sẽ thông báo lịch trình hôm nay,” Đạo diễn cầm micro và cúi đầu xem nội dung.

Lục Thần nhìn quanh, rồi giơ tay ngắt lời: “Đạo diễn, có phải còn một vị khách quý chưa đến không?”

Đạo diễn ngẩng đầu lên: “Cậu nói Cố Vân Dư à? Anh ấy tạm thời rời khỏi chương trình.”

“Vì sao?” Lục Thần không thể kiềm chế, nghi hoặc hỏi ngay.

Nhóm tài phiệt thế hệ thứ hai nhìn nhau, rồi ánh mắt đều hướng về Tống Nhất Xuyên.

Chỉ thấy Tống Nhất Xuyên khẽ mỉm cười

–– “Còn có thể vì lý do gì nữa"

–– “Vì nhà bị trộm rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play