Mặc dù Tống Hiểu Nam đã xác định rằng bản thân có thể nghe được tiếng lòng kỳ quặc của "anh trai", nhưng cô vẫn giữ thái độ hoài nghi về độ chân thật của những điều đó.

Lục Thần là ai? Là thanh mai trúc mã cùng cô lớn lên từ nhỏ!

Dù thân phận có khác biệt, nhưng mẹ cô đã đối xử với Lục Thần như con ruột của mình.

Không nói đến chuyện nuông chiều từ bé, ít nhất cũng là cơm ngon áo ấm.

Những giá trị cần thiết đều được cung cấp đầy đủ.

Nếu như vậy mà còn lấy oán trả ơn, Tống Hiểu Nam thề sẽ phát sóng trực tiếp ăn…

Thôi bỏ đi, loại “flag” này không cần lập ra, dù sao tuyệt đối không thể xảy ra!

Trong khoảng một phút ngắn ngủi, diễn biến tâm lý trong lòng cô đã hoàn toàn khép lại.

Tống Hiểu Nam bước lên che chắn trước mặt Lục Thần, trên gương mặt đầy vẻ cảnh giác, cô nhìn chằm chằm Tống Nhất Xuyên mà nói:

“Tôi cảnh cáo anh, không được làm xằng bậy! Nếu dám nhắm vào anh Lục Thần, tôi nhất định không để yên cho anh!”

Tống Nhất Xuyên thờ ơ liếc mắt nhìn cô một cái:

“Chỉ là xuống lầu ăn sáng thôi, có cần phải kích động như vậy không?”

Nói chưa dứt câu, cậu đã đút tay vào túi, ung dung bước vào phòng ăn.

Lục Thần, người luôn giữ im lặng từ nãy, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng ung dung kia, trên khuôn mặt ôn hòa, nhã nhặn hiện lên nét như đang suy nghĩ điều gì.

“Anh Lục Thần, anh đừng để ý đến anh ta” Tống Hiểu Nam bĩu môi, chỉ vào đầu mình, “Anh ta bị bệnh ở đây nè! Thật không hiểu ba mẹ nghĩ gì mà đón anh ta về, đúng là kéo thấp đẳng cấp của nhà họ Tống!”

Lục Thần thu lại ánh mắt, khẽ mỉm cười: “Anh lại thấy Nhất Xuyên cũng không tệ, chỉ là ít nói mà thôi, không biết đã đắc tội gì với em…”

“Anh ta ít nói?!” Tống Hiểu Nam lập tức làm ra vẻ mặt khoa trương: "Anh ta bảo em là đồ ——”

“Là đồ gì?” Lục Thần nghiêng đầu, đưa tai lại gần hơn.

Tống Hiểu Nam bối rối, “Là đồ ——”

Quái lạ thật, tại sao lại không nói được?!

Còn nữa, tại sao anh Lục Thần không nghe được?!

Chẳng lẽ kỹ năng đọc tâm còn có sự chọn lọc?

Bộ não vốn dung lượng đã không lớn của cô như sắp nổ tung, dù nghĩ mãi vẫn không ra lý do hợp lý.

Cho đến khi hai vợ chồng Tống Đức Nghĩa đi từ trên lầu xuống, liếc mắt đã thấy con gái mình đang nắm chặt tay Lục Thần. Sắc mặt họ lập tức sa sầm vài phần.

“Nam Nam, con có thể rụt rè một chút được không? Mau buông tay ra, không biết nam nữ khác nhau à?!” Tống Đức Nghĩa nghiêm mặt lên tiếng trước.

Tần Thục Viện lập tức tiếp lời: “Hồi nhỏ thì mẹ không chấp nhặt vì nghĩ con còn trẻ con, nhưng bây giờ đã đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi rồi, đừng quấn lấy anh Lục Thần nữa!”

Con nhóc bướng bỉnh này ngày thường kiêu ngạo thế nào thì mặc kệ, nhưng cái ý đồ không đứng đắn hôm qua đã bị phơi bày, còn lan truyền khắp giới hào môn!

Đúng là mất mặt ở tận nhà!

Không phải vì chê bảo mẫu sinh ra Lục Thần thấp kém, mà rõ ràng ai cũng nhìn ra, đứa nhỏ này không có chút ý tứ nào với Tống Hiểu Nam. Nếu cứ tiếp tục dây dưa, chỉ làm người khác khó chịu hơn thôi. Thà cắt đứt sớm còn hơn.

Trước đây, hai vợ chồng còn ôm hy vọng rằng con gái mình chỉ là ham mê nhất thời, gặp khó khăn sẽ tự động từ bỏ, nên họ chẳng buồn quản.

Nhưng giờ thì khác, nếu cứ để mặc như vậy, e rằng sẽ trở thành trò cười trong giới tài phiệt.

“Không cần đợi hết kỳ nghỉ, lập tức ra nước ngoài học tiếp!” Tống Đức Nghĩa lạnh lùng ra lệnh.

Tống Hiểu Nam mở to mắt phản đối: "Dựa vào đâu ạ?!”

“Dựa vào việc ông đây là ba của con!” Tống Đức Nghĩa trừng mắt, định nói thêm điều gì đó.

Nhưng giọng nói lạnh nhạt từ phía phòng ăn đã ngắt lời ông.

— “Chỉ số thông minh của hai vợ chồng này đột nhiên hoạt động? Cũng biết phải ngăn chặn tình cảm trước khi bùng nổ à?”

— “Mau tiễn đi đi, đỡ phải làm phiền mắt người khác.”

Tống Hiểu Nam nghiến răng: “Tống Nhất Xuyên, anh là đồ ——”

Cô thật sự chịu thua,

Anh ta biết pháp thuật thật sao?!

Nếu không thì tại sao cô lại không thể nói ra một chữ nào chứ?!

 

Buổi sáng 10 giờ, khách mời tham gia chương trình tập hợp tại khách sạn.

Dưới lầu, những chiếc siêu xe lần lượt đậu thành hàng, bảo tiêu và trợ lý liên tiếp đi qua cửa xoay để vào bên trong.

Tống Nhất Xuyên ngồi trong xe, ánh mắt lười biếng hướng ra ngoài cửa sổ nhìn qua nhìn lại.

Bên ngoài, một nhóm fan cầm bảng đèn đang hò hét, khóc lóc trong sự phấn khích cuồng nhiệt. Khung cảnh này khiến người ta có cảm giác như đang đứng trên thảm đỏ danh tiếng.

Không khó hiểu khi tình huống này lại náo nhiệt đến thế, chủ yếu là vì 《Hôn Nhân Quý Tộc》 – chương trình thực tế này chưa phát sóng đã nổi đình nổi đám.

Dưới sự đầu tư mạnh tay của các nhà tư bản, chiến dịch quảng bá gần như phủ kín mọi nơi, làm nhiệt độ bàn luận tăng cao không ngừng, không có dấu hiệu hạ nhiệt.

Trailer chương trình thậm chí còn đè bẹp mọi chiêu trò của các show thực tế cùng thời. Chương trình quy tụ những người thừa kế hàng đầu của các gia tộc tài phiệt, được mệnh danh là “chương trình hẹn hò mạnh nhất lịch sử.”. Một khi kết đôi thành công, khán giả sẽ chứng kiến cảnh tượng đế chế kinh doanh được xây dựng ngay trước mắt.

Để đảm bảo xếp hạng rating cao nhất, quá trình chọn khách mời đã được đạo diễn đầu tư kỹ lưỡng. 

Ông mời về “Bốn thiếu gia nổi nhất thành phố Kinh” – đội hình đứng đầu giới thượng lưu. Chỉ vừa tiết lộ danh sách, đã khiến các thiên kim tiểu thư danh giá tranh nhau giành suất tham gia.

Cảnh chen chúc đến mức tranh đoạt danh ngạch tham gia chưa từng có trong lịch sử, đủ để thu hút ánh mắt của vô số người, khiến cư dân mạng không ngừng chờ đợi trước màn hình livestream.

“Tiểu Xuyên, đừng suy nghĩ nhiều quá. Nếu không tìm được người thích hợp cũng không sao, tham gia chương trình chỉ cần góp mặt là đủ rồi.” Tống Đức Nghĩa lo con trai mình căng thẳng, nên lên tiếng trấn an.

Ngồi hàng ghế sau, Lục Thần mỉm cười, “Chú Tống, chú cứ yên tâm, con nhất định sẽ giúp Tiểu Xuyên trở thành nam khách mời được yêu thích nhất.”

Tống Đức Nghĩa khẽ gật đầu, định nói gì đó nhưng bị Tống Nhất Xuyên ngắt lời trước.

— “Đừng làm bộ làm tịch, đồ ăn cháo đá bát!”

— “Nếu lát nữa cậu không lao lên cướp màn hình đầu tiên, ông đây sẽ lấy đầu mình làm bóng cho cậu đá!”

Tống Đức Nghĩa: “...” Lấy đầu làm bóng đá?!

Đối xử với bản thân cũng bạo lực vậy sao? 

Hà tất đến mức đó?!

Hơn nữa… Lục Thần cũng đâu đến nỗi tệ vậy?

Dù gì cũng là đứa trẻ ông nuôi lớn, làm sao có thể như con trai nói thành loại người trong ngoài không đồng nhất?

Tống Đức Nghĩa muốn phản bác nhưng lại thôi, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai bóng người cao ráo đồng thời kéo vali hành lý tiến về phía khách sạn.

Rõ ràng, chương trình thực tế đã bắt đầu livestream, ống kính đã chuyển qua và quay cận cảnh hai người họ.

Gần như ngay lập tức, Lục Thần bất ngờ loạng choạng, mất thăng bằng, bước về phía trước một cách không thể kiểm soát, hoàn toàn chắn mất màn hình của Tống Nhất Xuyên.

“Lái xe đi.” Tống Đức Nghĩa thu hồi ánh mắt, giọng nói lạnh lùng hơn hẳn.

Tài xế ngẩn người vài giây, rồi mới khởi động động cơ.

Khi chiếc Maybach từ từ rời đi, nét mặt của Tống Đức Nghĩa càng thêm trầm ngâm.

Xem ra, ông chưa thực sự hiểu rõ con người của Lục Thần!

Đã bước vào sảnh chính, Lục Thần quay đầu xin lỗi, “Thật xin lỗi, tôi không cố ý.”

Tống Nhất Xuyên không nói gì, ánh mắt đầy vẻ hài hước, như muốn nói: ‘Tôi nhìn thấu trò của cậu rồi!’

Không khí có chút ngượng ngùng, bỗng có người chen vào, “Chỉ là che mất khung hình thôi mà, có cần phải xin lỗi không?”

Tống Nhất Xuyên quay đầu, liền thấy một chàng trai trẻ tuổi, dáng vẻ kiêu ngạo, ăn mặc tinh tế, nổi bật giữa đám đông.

——“Để mình xem, ai đang nhảy ra đây vậy.”

——“A, là Hoắc Nhân Kiệt? Thiếu gia nhà họ Kinh, đứng thứ ba trong bảng xếp hạng... Quả nhiên có thêm trái dưa bự?"

Sắc mặt Hoắc Nhân Kiệt lập tức tái xanh, giơ tay định phản ứng, nhưng đã quá muộn, tiếng lòng thiếu đánh kia đã vang vọng trong đầu. 

——“Ồ, là con cưng của mẹ đây mà, sáng nay còn được đút cơm?”

—— "Phụt, người này cũng tham gia show hẹn hò sao? Xin hỏi,nhóc đã cai sữa chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play