Biết hắn lâu như vậy, Khương Tố Oánh chưa bao giờ thấy Liêu Hải Bình nói nhiều đến thế. Hắn luôn ít nói, trước đây mỗi lần đều là cô diễn thuyết, hắn chỉ lắng nghe.
Và bữa tiệc sinh nhật này dường như đã trở thành cơ hội để những cảm xúc bị dồn nén lâu nay dũng mãnh trào ra. Hoặc có lẽ bọn họ đã đủ quen thuộc, đến mức có thể chia sẻ tâm tư.
Khương Tố Oánh cảm thấy mình có trách nhiệm an ủi Liêu Hải Bình, nhưng người đàn ông trước mặt dường như không cần an ủi. Trong thời gian dài và cô đơn, hắn đã tự mình tiêu hóa cảm xúc, chỉ còn việc kể lại.
“Đôi khi anh cảm thấy, nếu lúc trước cha có thể dành nhiều tâm tư cho mẹ hơn, thì dù mẹ có bệnh chết, cũng sẽ không mãi nhắc đến ông ấy, chết trong cô đơn như vậy.” Liêu Hải Bình tự chế giễu mình cười, “Một đời một đôi không tốt sao, sao phải cưới thêm vợ bé?”
Vì vậy trước đó hắn không muốn kết hôn, nếu không cũng sẽ không kéo dài đến hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, toàn lấy lý do đang để tang ra làm cớ.
Thế đạo này quá hỗn loạn, quá hoang đường. Liêu Hải Bình giữ vững nguyên tắc của mình, từng bước đi trên con đường gập ghềnh. Giờ đây đã trải qua một lần sống chết, nhìn lại phía trước, làm một số việc đúng đắn, nhưng cũng làm một số việc sai lầm.
Nói xong, hắn không tiếp tục nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play