Sau khi tắm xong, Khương Cẩn đang giặt quần áo cho mình và em trai thì thấy mẹ bước vào với vẻ mặt đầy giận dữ, ánh mắt bà nhìn thẳng vào cô. Cô bình tĩnh chào lại bà: “Mẹ, mẹ về rồi ạ!”
“Con nhóc hư đốn này, con có còn nghĩ mẹ là mẹ của con không!”
Vương Ái Hoa tức giận đến mức dường như không thể kiềm chế được nữa. Bà giơ tay định tát con gái. Nhưng khi nhìn thấy con gái đứng yên đó, không lùi bước, vẻ mặt cứng cỏi. Cuối cùng, bà chỉ đập mạnh tay lên vai cô rồi thở dài nặng nề, nước mắt rơi lã chã: “Hơn một nghìn đồng mà con cứ thế ném đi! Con lấy đâu ra lá gan lớn như vậy? Hả? Con nghĩ làm ăn dễ dàng thế sao?”
Nếu thua lỗ thì phải làm sao đây?
Số tiền đó, bà phải làm quần quật hai tháng mới bù lại được.
Có lẽ vì bà đã trải qua những năm tháng khó khăn, hoặc đã nghe quá nhiều câu chuyện thất bại trong kinh doanh nên bà không tin con gái mình có thể kiếm được tiền.
Trong mắt bà, bà cảm thấy có lẽ chỉ là con gái nghe nói người ta kiếm được tiền, không muốn đi làm nữa nên mới đâm đầu vào việc thử kinh doanh.
Khương Cẩn lùi lại một bước, cương quyết nói: “Chuyện đã đến nước này, mẹ có đánh hay mắng con cũng không thay đổi được điều gì. Nếu con thất bại thì về sau, mọi chuyện con đều sẽ nghe theo lời mẹ!”
Cô muốn tận dụng cơ hội này để rèn luyện bản thân, để sau này có thể nhìn thấy những điều tốt đẹp hơn và sống thật với chính mình, cảm thấy hạnh phúc với bản thân mình nhất!
Nghe vậy, Vương Ái Hoa tức giận đến mức trợn tròn mắt. Cuối cùng, bà chỉ có thể lườm cô một cái: “Nhớ kỹ lời con nói ngày hôm nay đấy!”
Nói rồi, bà quay người rời khỏi căn nhà cũ, trở về ngôi nhà mới.
Thật sự là tức chết đi được, nhưng giờ còn biết làm thế nào được nữa?- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Trong lòng bà chỉ nghĩ, ngày mai bà làm ca tối, vậy thì buổi sáng có thể đi xem con gái đã làm những gì, làm đến đâu rồi. Dù sao thì cô cũng là con gái ruột của bà.
Mắng thì cũng chẳng thay đổi được gì, mà đánh thì không nỡ, đúng là tức chết đi được!
……
Sáng sớm hôm sau, Khương Cẩn đạp xe chở em trai qua nhà cô của họ, tiện thể mang theo một ít rau vừa hái từ sáng nay vào bếp. Sau khi chào bà nội xong, cô bèn dẫn em trai đến cửa tiệm của mình.
Mở cửa bước vào, cô thấy những bức tường đầy hình vẽ nguệch ngoạc trước đây giờ đã được sơn trắng tinh, sàn nhà cũng được quét dọn sạch sẽ gọn gàng.
Cô đưa khăn cho em trai, bảo cậu lau bàn, còn mình thì lấy giấy đỏ ra, bắt đầu viết quảng cáo.
Thật ra, chữ viết bằng bút lông của cô chỉ ở mức bình thường nên cô lấy giấy báo cũ ra luyện viết một lúc rồi mới bắt đầu viết.
Hôm qua cô có thấy một tiệm photocopy trên phố, nhưng nghĩ rằng để có thể tiết kiệm được mười mấy đồng. Hơn nữa, dùng giấy đỏ sẽ bắt mắt hơn nên cô quyết định sẽ tự mình viết.
Sau khi viết xong, cô phơi giấy ở trước cửa tiệm rồi cùng em trai dọn dẹp, sau đó đi dán những tờ giấy đỏ ấy ở quanh khu chợ và các con phố.
Trong lòng cô tự giễu, thầm nghĩ rằng nếu mười mấy năm sau mà làm như vậy thì chắc chắn sẽ bị người ta đuổi đánh.
Khương Lỗi cầm kéo và băng dính, mới làm việc một lúc mà rất nhanh, khắp người cậu đã đổ đầy mồ hôi.
Khương Cẩn nhìn em trai một cái, nghĩ rằng cậu đã giúp mình cả buổi sáng nên hiếm khi cô thấy mềm lòng: “Chị dẫn em đi mua kem que nhé?”
“Không cần đâu.” Khương Lỗi nuốt nước bọt, giả vờ ra vẻ già dặn, cậu nói: “Chị còn chưa kiếm được tiền, sao cứ nghĩ đến chuyện tiêu xài? Lát nữa mình về nhà cô uống nước ngọt lạnh, tiết kiệm được chút nào hay chút đó!”
Khương Cẩn lườm cậu: “Em cũng thật biết cách tính toán, toàn chỉ nghĩ đến chiếm lợi thôi.”
Khương Lỗi cũng lườm lại: “Đợi mai chị làm bánh bao, nếu bán không hết thì mang qua nhà cô là được.”
“Miệng quạ đen! Chị không bao giờ bán ế đâu!” Vừa cãi nhau với em trai, cô vừa đạp xe chở cậu đến những nơi đông người như khu hợp tác xã và các tiệm quần áo để dán quảng cáo.
Trong lúc đó, cũng có nhân viên bán hàng hoặc chủ tiệm hỏi: “Mười cái bánh bao giá hai đồng, vậy thì bánh bao phải to cỡ nào vậy?”
Hoặc là: “Tôi đã từng ăn bánh bao hấp ở trên tỉnh thành, đây là lần đầu thấy ở đây. Có thật là mua một xửng sẽ được tặng một bát canh trứng không?”
Khương Cẩn cũng vui vẻ trả lời họ, thậm chí có người nói ngày mai sẽ đến nếm thử.
Dù sao thì đa phần người dân ở thị trấn này đều có việc làm, giờ đây không còn lo chuyện ăn uống nữa. Mọi người dần bắt đầu chú ý đến những món ăn ngon miệng và sẵn sàng mua cá, thịt thường xuyên.
Khi hai chị em trở về thì cũng đã gần mười giờ, ánh nắng mặt trời gay gắt, trên đường phố đã vắng người qua lại.
Khi đến trước cửa tiệm bánh bao còn chưa khai trương, hai chị em thấy mẹ mình là Vương Ái Hoa đang chậm rãi đạp một chiếc xe đạp nữ cũ đi tới.
Khương Lỗi thấy vậy thì tò mò hỏi: “Mẹ, mẹ học đi xe đạp từ khi nào thế? Cho con mượn đi thử một vòng được không?”
Vương Ái Hoa xuống xe, cười với con trai: “Mẹ mới học được cách đây mấy ngày, nhưng mẹ chỉ dám đi xe đạp nữ kiểu này thôi.”
Khương Lỗi buột miệng hỏi: “Vậy sao mẹ không mua một chiếc xe đạp nữ luôn?” ( truyện trên app t.y.t )
Bà lườm con trai một cái, khóa xe cẩn thận rồi nói nhỏ như sợ ai nghe thấy: “Tiền đâu mà mua xe mới? Nhà mình phải trả hết nợ trước đã! Xe này là mẹ mượn, không thể để con làm hỏng được, nếu không thì làm sao mẹ dám trả lại. Đợi sang năm, mẹ sẽ mua một chiếc xe mới cho con.”
Bây giờ, hầu hết trẻ em đều đã được học cách đi xe đạp từ rất sớm, có thể nói là ngã vài lần là biết đi, gần như không cần người lớn dạy.
Khương Lỗi đã biết đi xe đạp từ hai năm trước, nhưng trong nhà chỉ có hai chiếc xe đạp. Chiếc xe đạp nam loại 28 (1) là của bố, còn chiếc xe đạp Vĩnh Cửu loại 26 (2) với thanh ngang là của chị gái dùng để đi học.
Khương Cẩn bỗng nhớ lại, cảm thấy ba mẹ mình cũng không quá thiên vị ai.
Vương Ái Hoa bước vào bên trong tiệm, nhìn quanh một lượt. Bên trong tiệm có bốn chiếc bàn nhỏ và một chiếc bàn nhào bột được làm từ gạch. Dù cảm thấy nơi này khá hẻo lánh, nhưng bà vẫn nuốt lại những lời phàn nàn mà chỉ hỏi với vẻ không vui: “Nồi và bếp than đều có rồi, bát đũa thì sao?”
“Con đã hỏi giá ở ngoài rồi, giờ mình qua hỏi ông chủ nhà xem sao.” Khương Cẩn nói với vẻ tinh nghịch, cố gắng làm dịu đi bầu không khí: “Chủ yếu là do sáng sớm con ngại mặc cả với ông ấy. Giờ mẹ đi cùng con nhé?”
Nghe con gái nói vậy, Vương Ái Hoa cảm thấy cũng hợp lý, bà lập tức cùng con qua cửa hàng bên cạnh mua bát đũa.
Buổi trưa, họ ăn cơm ở nhà cô của Khương Cẩn. Buổi chiều, côn mua thêm giấy đỏ để viết quảng cáo. Đến ba giờ, trời bớt nóng, Khương Cẩn lại dẫn em trai đi dán quảng cáo.
Vương Ái Hoa ăn xong bữa trưa thì ngủ trưa ba tiếng, sau đó rửa sạch bát đũa và các xửng hấp mới mua.
Khi làm xong việc, thấy con trai và con gái vẫn chưa về, bà cắn răng đi chợ mua tám cân thịt mang về.
Dù trong lòng không nghĩ ngày mai có thể dùng hết ngần ấy thịt, nhưng bà thấy số “tám” là con số may mắn. Nếu không dùng hết, bà sẽ cất trong tủ lạnh nhà chị cả.
Khương Cẩn về thấy mẹ mình đang băm thịt, nhanh chóng nói: “Mẹ, không cần băm đâu, con có máy xay thịt. Mẹ rửa sạch da lợn, rồi nấu lên là được.”
(1), (2): Cách gọi tên loại xe đạp dựa trên kích cỡ bánh xe.