Không biết vì sao, Khương Cẩn bỗng nhiên cảm thấy mắt mình hơi cay cay.
Cô bất chợt nhận ra mình không nên có thành kiến với ba chỉ vì những chuyện chưa xảy ra.
Cô đã có cơ hội sống lại một lần nữa, vậy thì cô sẽ cố gắng hết sức để ba không còn lầm đường lạc lối, để cả gia đình có thể sống hạnh phúc bên nhau. Dù sao, sau này ông cũng đã thật sự hối hận.
Con người không ai là hoàn hảo, ngay cả như chính bản thân cô, chẳng phải cũng từng làm những điều hối tiếc sao?
Khương Thanh Thanh dẫn theo Khương Lỗi, tay xách vài món nguội đi tới, thấy Khương Cẩn đứng ngẩn ngơ ở cửa liền tiến tới vỗ vai cô an ủi: “Đừng sợ, ba con chỉ có vẻ ngoài trông dữ dằn thôi, chứ thật ra ông ấy rất mềm lòng đấy!”
Khương Lỗi theo cô của họ ra chợ, biết bà ấy mua gà quay và thịt đầu heo, bụng đã kêu o o, nhanh chóng chạy vào kêu to: “Ba ơi, chú, các anh ơi, cô gọi mọi người về ăn cơm tối rồi đấy!”
“Ha ha, Lỗi Lỗi đói rồi đúng không?” Kim Vĩ Cường cười lớn rồi ngừng tay, quay sang nhìn em vợ: “Được rồi, chúng ta về ăn cơm trước đã, lát nữa em cứ về nhà, ở đây cứ để bọn anh lo.”
Lúc này đã hơn bảy giờ tối, may mà mùa hè trời tối muộn, trăng lại sáng nên dù không có đèn đường, họ vẫn có thể nhìn rõ đường về.
Trong phòng khách, ánh sáng từ bóng đèn huỳnh quang dài chiếu sáng mọi ngóc ngách, trên bàn ăn bày đầy các món ăn ngon, quạt trần bật lên khiến mùi cá kho và thịt thơm lan tỏa khắp căn phòng.
Bàn ăn đã được xếp đủ cho năm người nhà họ Kim và bốn người nhà họ Khương, cả hai gia đình đều ngồi chật kín.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Kim Vĩ Cường nhìn những chiếc bánh bao hấp trắng tròn, nhỏ xinh, đầy ắp trong xửng, ông gắp một cái ăn thử rồi gật đầu khen: “Mùi vị ngon thật, còn ngon hơn bánh bao thường nhiều.”
Ông ấy còn đang thưởng thức, đến khi nhận ra thì thấy hai đứa con trai của mình đã ăn hết một xửng rồi.
Khương Cẩn lấy xửng trống ra, để lộ ra xửng bánh bao ở bên dưới, rồi thúc giục mọi người: “Mọi người mau ăn đi, bên kia còn hai xửng nữa chưa hấp.”
Mọi người nghe vậy liền vội vàng đưa đũa vào gắp ngay.
Anh họ nhỏ vừa ăn vừa trêu em gái: “Hai xửng kia để bọn anh làm bữa khuya, đợi bọn anh làm việc xong về ăn tiếp nhé.”
Kim Vĩ Cường nhìn thấy con trai mình đang ăn một cách thỏa mãn, liền cười mắng: “Xem con kìa, ăn trong bát mà lại còn nhớ tới nồi nữa!”
Ông ấy còn rót bia lạnh cho em vợ, cười bảo: “Anh không ngờ Khương Cẩn lại có tay nghề nấu nướng giỏi đến vậy, món này thực sự rất ngon. Em cứ yên tâm đi, vụ làm ăn này chắc chắn sẽ thuận lợi!”
Hiện giờ đã nợ hơn một nghìn đồng, Khương Vệ Dân chỉ có thể mong sao việc kinh doanh của con gái thành công.
Bốn xửng bánh bao hấp nhanh chóng hết sạch, mọi người chuyển sang ăn món cá kho thơm lừng, gà quay và thịt đầu heo. Ngoài ra còn có thêm món đậu đũa xào và canh trứng cà chua – quả thật là một bữa tối rất thịnh soạn.
Khương Lỗi ăn no căng bụng, cậu bèn đến nịnh nọt bà nội: “Bà ơi, cháu nhớ bà lắm, bà cho cháu ở lại đây với bà nhé?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cậu nghĩ đồ ăn ở nhà cô mình ngon hơn hẳn ở nhà mình. Trưa nay, ba nấu món canh trứng cà chua mặn quá, còn món thịt kho dưa chua thì chẳng có bóng dáng miếng thịt nào.
Quan trọng hơn là, chị cậu sắp mở tiệm, nghĩ đến việc từ giờ có thể được ăn bánh bao thường xuyên, cậu đã quyết định sẽ ở lại đây.
Bà nội Khương yêu thương nhìn cháu trai nhỏ: “Được rồi, cháu ở lại đây giúp chị cháu một tay nhé!”
Bà nội Kim cũng vội vàng hùa theo: “Phải đấy, cháu ở lại chơi với bà nhé, bà thích cháu lắm!”
Ban đầu bà ấy cũng không hài lòng khi thấy con dâu gần như rút sạch tiền trong nhà để cho em trai vay hai nghìn. Nhưng khi bà ấy bị ngã, đi lại phải có người dìu đi thì mẹ của Khương Cẩn không một lời oán than mà lập tức bỏ hết việc nhà để đến giúp bà ấy.
Từ việc giặt giũ, nấu cơm, thậm chí đến đêm cũng ngủ cùng một phòng với bà ấy chỉ để tiện đỡ bà ấy mỗi khi bà ấy cần dậy đi vệ sinh vào ban đêm.
Con người ai mà chẳng có trái tim, bà nội Kim cũng không phải là một bà lão khó tính nên sau đó, bà ấy đương nhiên cũng dành tình cảm yêu thương cả cho cháu của thông gia, “yêu ai yêu cả đường đi lối về.”
Nghe vậy, Khương Lỗi không giấu được vẻ vui mừng, ánh mắt cô háo hức nhìn về phía ba mình. Dáng vẻ chờ mong đó khiến cho người lớn xung quanh không nhịn được mà bật cười.
“Con ở đây phải ngoan, nếu không thì cứ chờ xem ba sẽ xử lý con thế nào!” Khương Vệ Dân nghĩ rằng mẹ già và con gái đều ở nhà chị gái mình, còn nhà mình thì chỉ còn ông và vợ đều phải làm việc mỗi ngày, nếu không có ai trông chừng cậu nhóc này, ông cũng không yên tâm.
Kim Vĩ Cường thấy thời gian đã không còn sớm nữa, liền giục mọi người về nhà: “Mọi người cứ yên tâm về nhà đi, còn lại ba người bọn anh chỉ cần chưa tới một tiếng là làm xong thôi. Sáng mai Cẩn Cẩn cứ đưa Lỗi Lỗi qua dọn dẹp một chút là ổn.”
Khương Thanh Thanh cũng dặn dò Khương Cẩn: “Con về nhà chuẩn bị đồ đạc, quần áo của hai chị em, sáng mai qua đây ở luôn.”
“Đúng rồi, Cẩn Cẩn ngủ chung phòng với Đình Đình, còn Lỗi Lỗi thì ở chung phòng với hai anh họ.” Kim Vĩ Cường vừa nhắc đến cô cháu gái khác của mình thì cũng chợt nhớ ra không thấy cô ta đến ăn tối cùng nên quay sang hỏi vợ: “Đình Đình đâu rồi?”
Khương Thanh Thanh cười gượng: “Khi nãy chị dâu gọi điện bảo con bé về nhà, nói là bên nhà họ hàng có người nào đó tổ chức sinh nhật.”
Điều khiến Khương Thanh Thanh không vui là trước đây, chị dâu bà ấy cứ ba ngày lại ghé qua nhà hai lần, nhưng từ khi sức khỏe mẹ chồng không tốt, bà ta chỉ đến một lần duy nhất và mang theo một cái chân giò trong lần đó. Đến mười mấy ngày sau đó, bà ta hoàn toàn không hề ghé qua nữa.
Không phải bà ấy yêu cầu chị dâu mình nhất định phải mang đồ đến thăm mẹ chồng mình, nhưng dù chỉ là một quả dưa hấu hay chút rau nhà trồng thì cũng chẳng ai nói gì.
Lẽ ra trong mười ngày qua, Vương Ái Hoa phải đi làm ca tối, nhưng vì đồng nghiệp có việc nhờ đổi ca nên bà đã nhận lời.
Tối qua làm ca đêm xong, sáng nay lại làm liền ca sáng, đến lúc tan ca thì đã mệt lử người, lại không thấy chồng đến đón. Bà bực bội trong lòng, đành nhờ ánh đèn đường mờ mờ mà tự đi bộ về nhà.
Mới đi được mười mấy phút thì thấy Khương Vệ Dân đạp xe đến đón mình.
Bà ngồi lên yên sau, vừa ngửi thấy mùi rượu trên người ông thì bèn hờn dỗi nói: “Anh lại uống nhiều rượu rồi ngủ quên đúng không? Không còn cần em nữa rồi đúng không?”
“Em nói lung tung gì đấy!” Khương Vệ Dân vừa đạp xe vừa kể lại chuyện con gái muốn mở tiệm.
Nghe vậy, Vương Ái Hoa tức giận đến nỗi suýt thì nhảy khỏi xe. Bà vung tay đấm vào vai ông, giận dữ mắng: “Con nhóc hư đốn này đúng là cần phải dạy dỗ lại! Mà cũng tại anh chiều hư nó nữa!”
“Ui cha, đừng đánh anh mà!” Khương Vệ Dân cảm thấy rất ấm ức, rõ ràng là con gái ông làm sai, sao người bị vợ đánh lại là ông?
Khi con gái ông mới mười hai, mười ba tuổi, ông cũng từng đánh cô vì cô nghịch ngợm. Nhưng sau đó, vợ ông lại cảnh cáo ông, bảo ông rằng con gái lớn rồi không nên đánh nữa mà phải dùng lý lẽ để dạy bảo.
Giờ thì lại thành lỗi của ông?
Đoạn đường phía trước là đường đất, sau cơn mưa để lại những vũng nước lầy lội đầy bùn lầy trộn lẫn với cát bụi khiến xe đạp bị xóc mạnh. Ông đành đi chậm lại, nhưng điều này lại khiến Vương Ái Hoa thêm bực bội. Bà lại đấm ông: “Anh làm cái gì mà chậm chạp thế, đi bộ có khi còn nhanh hơn đấy!”
Khương Vệ Dân cũng không vui, tức giận đáp lại: “Em lèm bèm gì thế? Nếu còn lèm bèm thì tự xuống xe mà đi bộ đi!”
Vương Ái Hoa lập tức im bặt…