Mấy ngày kế tiếp có mưa xuống, gió biển vốn đang nóng bức cũng trở nên mát mẻ hơn nhiều, ít nhất cũng sẽ không khiến người ta thấy nóng như vậy nữa.
Phong Quang đứng bên cửa sổ, trong mắt cô có mảnh rừng cây, có bờ biển xa xa, và cả nhiều đám mây trắng nhưng ánh mắt đang nhìn vào khoảng không của cô, lại tựa như không có gì cả.
Bệnh của cô đã tốt lên, vết thương trên thân thể cô cũng đã lành lại, không cần uống thuốc, cũng không cần bôi thuốc nữa, nhưng điều này sẽ không khiến người đàn ông kia thay đổi bất cứ ý tưởng nào về việc thân mật với cô. Lúc hoàng hôn, mây trắng cũng nhuốm nắng chiều.
Cô bị người đàn ông không biết đã trở về lúc nào ôm lấy từ sau lưng. Không cần bất cứ phản ứng nào, cằm cô bị người kia nâng lên, một nụ hôn dịu dàng đặt trên môi cô, lưỡi hắn linh hoạt tiến vào trong miệng cô, thăm dò chiếc lưỡi mềm nhũn, tham lam chiếm lấy từng góc, đoạt lấy từng tấc hơi thở ngọt lành của cô.
Một lúc lâu sau, hắn buông cô ra, lại vẫn như cũ không hề rời khỏi môi cô. Môi hắn dán lên cánh môi cô mà hỏi:
"Nhớ tôi không?"
"Quan trọng à?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play