“Thu Niệm Niệm, tôi nói rồi, tôi nhất định sẽ tìm được cô.”

Trong một ngõ nhỏ mịt mờ, người đàn ông anh tuấn quyến rũ một tay chống tường, hơi thở của hắn như một loại chú ngữ của ác ma khiến cho người ta hoảng hốt. Một cô gái bị nhốt trong tay hắn, khuôn mặt nhiễm hồng làm cô càng thêm đáng yêu. Bởi vì cách nhau quá gần, sự thân cận quá mức này khiến người đàn ông chỉ cần khe khẽ cúi đầu liền có thể hôn lên môi cô.

Tuy rằng không khí ám muội, động tác khiến người xấu hổ nhưng thiếu nữ vẫn mạnh miệng tạo thế nói: “Tống Mạch, tiền tôi đã cho anh, chúng ta liền không quen biết, tại sao anh còn không chịu buông tha tôi!”.

“Hả?” Khóe miệng hắn tạo thành một độ cong, “Dùng một ngàn khối mua một đêm của tôi? Thu Niệm Niệm, cô nghĩ rằng tôi rẻ mạt vậy sao?”

Nghĩ tới buổi tối nào đó, Thu Niệm Niệm chớp mắt liền đỏ mặt, tóm lại, tất cả chỉ tại cái ngày đó!

Vào ngày sinh nhật 18 tuổi của Thu Niệm Niệm, để chúc mừng cô trưởng thành, bạn tốt của cô lôi kéo cô đi quán bar, lần đầu tiên đi bar liền xảy ra chuyện. Cô không thể uống rượu, vừa uống liền phun, đến khi lảo đảo từ toilet đi ra, vì say rượu, cô không biết thế nào liền bước vào một gian phòng, còn đem… còn đem đàn ông lăn lộn trên giường.

Đương nhiên là cô rất có trách nhiệm, vì bù đắp, cô còn đem tiền của mình để lại hết, cho tới khi trở về nha xem tivi thấy được tin tức đưa tin tổng tài công ty Trát Nam, cô liền chết tâm. Vốn nghĩ rằng loại người giàu có này sẽ không nhớ rõ loại dân đen như cô, ngàn lần không ngờ tới, tổng tài đại nhân còn đặc biệt tìm người tra được nhà và chỗ học của mình.

Biết làm sao đây!

Thu Niệm Niệm trừng mắt nhìn Tống Mạch, “Rốt cuộc anh muốn sao? Ngủ với anh là tôi không đúng, nhưng người chịu thiệt chính là tôi mà.”

“Cô chịu thiệt?”

“Thái độ nghi ngờ kia của anh là ý gì! Đó chính là, chính là lần đầu tiên đó!”

Tống Mạch cười một tiếng. “Cái loại dáng người khô quắt của cô, cũng chỉ có lúc đàn ông thần trí không tỉnh táo mới có thể dâng hiến lần đầu tiên.”

“Này!”

“Thu Niệm Niệm, cô có biết trong đời tôi cô đã lưu lại một cái bóng ma rất lớn? Nghĩ muốn bồi thường tôi…” Ngón tay thon dài của hắn vuốt ve cằm của cô lại ghét bỏ nói: “Vậy thì cố mà làm nô lệ của tôi đi.”

Thu Niệm Niệm nổi giận, gì chứ, chế độ chiếm hữu nô lệ đã biến mất từ lâu lắm biết không hả!?

Trong ngõ nhỏ không khí ái muội, tư thế một nam một nữ khiến người ta mơ màng thì cùng lúc đó quán cà phê đối diện tràn ra một không khí ấm áp sáng sủa.

Phong Quang bỏ cốc xuống, khóe miệng giương lên, đối thoại trong ngõ nhỏ bên kia thật là… nồng đậm ngôn tình tổng tài bá đạo.

Đúng vậy, cô có thể ngồi ở chỗ này tùy tâm tùy ý nghe được âm thanh trong vòng trăm dặm, cái này không phải năng lực dị thường, mà là hệ thống quân bảo kê cung cấp cho cô. Muốn lăn lộn trong mỗi một thế giới khác nhau như này thì nhất định phải có được một chút bảo kê.

"Cục cưng nhỏ bé của tổng giám đốc", cái đề mục tiểu thuyết này có văn án rất hay, tổng tài bá đạo, nữ chủ tiểu bạch ngọt ngào vĩnh viễn là một couple được yêu thích, mà một nam một nữ ở bên kia chính là nam nữ chính ở thế giới này. Còn Phong Quang vì sao lại ở đây, thật ra cô cũng không biết, chẳng qua vừa mới chợp mắt một chút, trong đầu liền xuất hiện một cái hệ thống tiến công nam phụ chẳng biết từ đâu ra. Nếu muốn trở lại thế giới của chính mình, cô phải hoàn thành nhiệm vụ tại các thế giới khác nhau, từ đó kiếm đủ điểm, một trăm điểm là có thể đổi vé về nhà.

Đây đã là thế giới thứ bảy của Phong Quang, cô đã được năm mươi sáu điểm, mỗi nhiệm vụ hoàn thành thấp thì ba bốn điểm, cao thì hơn mười điểm, thế giới tổng tài này thưởng đến mười điểm, cô nhất định không thể buông tha.

Phong Quang, thân phận hiện tại là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hạ thị, cũng chính là hôn thê của nam chính Tống Mạch.

A, cô đã muốn quen rồi, dù sao mỗi một cái thế giới, thân phận của cô vĩnh viễn đều là hôn thê của nam chính, có thể xinh đẹp ngu ngốc, nhưng chắc chắn sẽ trở thành vật hy sinh.

Phong Quang ngồi ở trong quán cà phê đương nhiên không phải vì theo dõi nam nữ chính, nam nữ chính thế nào cũng không liên quan đến nhiệm vụ của cô. Mục tiêu của cô là phải tiếp xúc với nam phụ, nơi nào có nam chính xuất hiện thì mới có nam phụ ở đó, bởi vì nam phụ chính là thư ký của nam chính tổng tài.

Đừng nghi ngờ vì sao thư ký không phải bạn tốt của nam chính mà lại là nam phụ, bởi vì hắn đương nhiên không chỉ đơn giản là một thư ký tầm thường. Hắn vậy nhưng có huyết hải thâm cừu với nam chính, thuận tiện cũng là anh cùng cha khác mẹ của nam chính, chỉ cần thấy đến cái loại quan hệ thuyết thống này được bày ra thì không cần đoán, cha của tổng tài nhất định là tra nam.

Còn phiền toái một cái là, dựa theo tình tiết phát triển, nữ chủ hiện tại đã muốn có cảm tình với nam phụ, ai, thiệt đau trứng mà.

Không đứng đắn nói tục, Phong Quang nhìn chằm chằm một chiếc xe màu đen mới dừng trước cửa quán cà phê, lập tức đem mấy lọn tóc dài của bản thân trở nên rối loạn chút, sau đó đánh một cuộc gọi, “Ba mươi giây sau hành động”.

Tắt điện thoại, để vào trong túi, cô giẫm giày cao ghót mang theo túi xách ra khỏi quán cà phê, lấy tốc độ trăm mét trên giây chạy tới cạnh chiếc xe, kéo mở cửa, trực tiếp ngồi lên ghế phụ, lập tức đóng cửa.

Động tác liền mạch lưu loát.

“Tiểu thư…”

Khi thanh niên vừa nho nhã nói hai chữ xong, Phong Quang đáng thương hề hề nhìn về phía hắn, lại tiếp tục giả giọng đáng thương ngắt lời của hắn, “Tiên sinh, có người đuổi theo tôi, xin anh giúp tôi đi.”

Khi một cô gái khẩn cầu, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp mỹ lệ khẩn cầu, tin rằng rất ít đàn ông có thể từ chối, huống chi, cô còn không chỉ là xinh đẹp đơn giản vậy, bản thân là nữ phụ cuối cùng, hôn thê của nam chính, cô là siêu cấp xinh đẹp mỹ lệ!

Bạch Trí đúng là Tống Mạch thư ký, nhưng bởi vì Hạ Phong Quang mấy năm qua đều luôn du học nước ngoài, hắn cũng chưa từng thấy qua Phong Quang là người như thế nào, lúc này nghe cô giải thích xong, hắn nhìn xem ngoài cửa xe, ở cửa quán cà phê đúng là có một đám đàn ông đang lang thang, động tác của bọn họ thật giống như là đang tìm kiếm ai đó, Bạch Trí tất nhiên không biết được đây thật ra là người do Phong Quang dùng tiền đưa tới diễn trò.

“Tiên sinh, bọn họ là người xấu muốn bắt cóc tôi lấy tiền chuộc, họ đã đuổi theo tôi hai con phố, nếu bị bọn họ bắt thì tôi…”

“Mời xuống xe.”

“Nhất định sẽ rất thảm… Hả?” Phong Quang ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn.

Bạch Trí lại nói lại một lần, “Mời xuống xe.”

“Tiên sinh, anh không thấy sao? Bên ngoài có người đang muốn bắt tôi kìa!”

“Nếu cô ở đây, người bọn họ muốn bắt sẽ có thêm tôi, hơn nữa, tôi làm sao mà biết bọn họ bắt cô có phải do cô trộm bọn họ cái gì không? Hoặc là, nói không chừng bọn họ là cảnh sát, cô là tội phạm.” Bạch Trí rất bình tĩnh phân tích.

Tuy rằng đàn ông trầm tĩnh mười phần quyến rũ, nhưng bây giờ hắn không phải loại người dùng kích thích chỗ tuyến thượng thận quyết định tư tưởng đầu óc lại khiến Phong Quang rất chán ghét.

“Tôi ăn trộm? Tội phạm?” Phong Quang chỉ vào chính mình, “Tiên sinh, anh nhìn kỹ đi, gương mặt vô hại này của tôi, không xinh đẹp chính là mỹ lệ, chỗ nào giống tội phạm? Quần áo trên người tôi, từ đầu đến chân đều là đồ số lượng có hạn mới ra mắt mùa xuân này nha, tôi có cần phải trộm cái gì sao?

Mắt kính Bạch Trí tựa hồ xẹt qua một ánh sáng lạnh, “Tôi chẳng qua là đơn giản đem những khả năng có thể xảy ra mà nói, bây giờ không thể xác định cô là người tốt hay không, xin thứ lỗi cho tôi không thể giúp cô.”

“Anh không giúp tôi, tôi liền bị bọn họ bắt đi!”

“À…” Hắm trầm ngâm một giây, “Nếu có người thông báo mất tích, tôi sẽ đến sở cảnh sát làm chứng.”

Phong Quang: “…”

Tới lúc đó cái gì cũng muộn rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play