"Mọi người làm sao vậy?" Phương Nhã Nhã trở về, nhìn thấy Phong Quang và An Đồng im ắng, còn không nhìn thấy tên thích quấy rối Mục Thiên Trạch liền thấy có chút không đúng.
"không có gì." An Đồng nhìn Phong Quang, "Chỉ là được thưởng thức một phong cảnh khác với mọi ngày thôi."
đỉnh đầu Phong Quang còn kém tí là bốc khói, cô ôm mặt chín đỏ, xoay người, "Tôi đi dựng lều trại."
"Bạn học Hạ, mình giúp bạn." Trực giác Phương Nhã Nhã cảm thấy không đúng lắm nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao chuyện lắp lều trại này không phải chuyện của riêng mình Phong Quang, cô bây giờ mới lại đây giúp đỡ cũng có chút ngượng ngùng.
Mắt An Đồng chỉ thủy chung nhìn Phong Quang chăm chú, khóe mắt cong lên làm cho người ta cảm thấy nhu tình tràn đầy, mà người có thể được anh nhìn chăm chú giống như chiếm được một may mắn rất lớn, khiên người ta cực kỳ hâm mộ, cố tình cái người may mắn kia hồn nhiên chưa thấy, các cô gái xung quanh đều lén lút nhìn anh, đôi mắt anh thật sự có thể làm người ta say, nhưng mà… các cô lại nhìn Phong Quang không dễ chọc kia, từ đầu tới cuối không dám lại gần.
Có Phương Nhã Nhã hỗ trợ, Phong Quang cũng bận rộn một trận mới đem lều trại dựng xong, nhìn thành phẩm do chính mình cố gắng mà làm, đúng là có cảm giác thành tựu.
Mục Thiên Trạch sau khi chỉnh trang sạch sẽ đến tìm cô, hung tợn gọi: "Hạ Phong Quang!"
Phong Quang vội vàng đứng phía sau Phương Nhã Nhã, "Tìm tôi làm gì?"
"Làm gì? Tôi muốn dạy dỗ cô!"
"Nè, Mục Thiên Trạch, cậu đừng có làm bậy!" Phương Nhã Nhã rất chính nghĩ che chắn cho Phong Quang ở sau người, "Khi dễ con gái thì có gì hay?"
"Tôi khi dễ con gái? Phương Nhã Nhã, tôi là bị cô ta đá một cước!"
"Cậu lừa được ai? Bạn học Hạ gầy yếu như vậy, sức lực cũng nhỏ hơn cậu, cô cấy làm sao có thể đá đến thái tử nhà cậu? Mục Thiên Trạch, cậu muốn tìm phiền phức thì cũng lấy cái cớ dễ tin chút đi."
"Đúng đó!" Phong Quang gầy yếu ở phía sau gật đầu phụ họa.
Trong lòng Mục Thiên Trạch bị nghẹn, cậu khi nào thì ăn qua thiệt thòi như thế này, bị một đứa con gái đá đã rất mất mặt rồi, Phương Nhã Nhã không tin cậu càng làm cho con tức giận của cậu tăng vọt, "cô không tin tôi, vậy thì hỏi anh họ tôi đi, anh ấy cũng thấy! …A? anh họ tôi đâu?"
Một câu của Mục Thiên Trạch làm mọi người giật mình phát hiện không thấy An Đồng.
Phong Quang quay đầu nhìn chung quanh, quả nhiên không thấy bóng dáng An Đồng đâu.
Mục Thiên Trạch điên tiết, "Hạ Phong Quang, tôi không phải nói cô chăm sóc anh ấy cho tốt sao? anh họ của tôi đi đâu rồi!?"
An Đồng còn ngồi xe lăn, nơi này lại không quen thuộc, anh đi một mình như vậy là chuyện rất nguy hiểm.
Phong Quang mặt kệ Mục Thiên Trạch gào thét với cô, lập tức chạy đi, cô muốn tìm An Đồng.
Mục Thiên Trạch hô to về phía bóng dáng cô, "Hạ Phong Quang!"
"Khoan đã, Mục Thiên Trạch…" Phương Nhã Nhã bắt lấy tay cậu, "Bạn học Hạ nhất định là đi tìm An học trưởng, chúng ta cũng đi tìm đi."
Sắc mặt Mục Thiên Trạch nhìn không tốt, nhưng vẫn đồng ý với lời nói của Phương Nhã Nhã.
Phương Nhã Nhã một bên đi dọc theo con sông, một bên lấy điện thoại ra, bấm gọi vài lần đều không ai nghe máy, điều này làm cho lòng cô càng thêm nóng như lửa đốt, mà đợi đến khi cô nhìn thấy xe lăn An Đồng ở bên bờ sông, cô lặp tức chạy tới, trên xe lăn để điện thoại của anh mà chung quanh lại không có bóng dáng bất kỳ ai.
"An Đồng!"
Phong Quang gọi tên anh vài lần, không ai đáp lại, cô nhìn mặt nước tĩnh lặng, không thể ngừng suy nghĩ miên mang, nghĩ tới chuyện An Đồng gặp phải, còn có đau lòng thường xuyên xuất hiện trong mắt anh, chẳng lẽ… cô cắn răng, cái gì cũng không kịp nghĩ liền nhảy xuống nước.
"An Đồng! anh ở đâu!" Phong Quang đã không còn nhớ bao nhiêu lần cô theo dòng nước bơi đến đây, "An Đồng!"
Cuộc sống của anh đã không may mắn, người làm cho anh phải đau khổ lại là người mà anh thân thiết nhất, nếu là cô, nếu mẹ cô cũng đối xử với cô như vậy, nói không chừng chính cô cũng sẽ… Cũng sẽ muốn từ bỏ cuộc sống này… An Đồng… Đầu óc cô không ngừng nhớ kỹ cái tên này, trái tim cô bị cái tên này níu lại nặng nề.
Ngay khi cô sắp tuyệt vọng hết sức, cô nghe được âm thanh quen thuộc truyền đến từ sau lưng, "Phong Quang?"
âm thanh đó vẫn như trước đây, trầm thấp mộc mạc, dễ nghe đến ngấm vào lòng người.
Phong Quang khựng người hồi lâu mới dám quay người lại, chàng trai tuấn tú nho nhã, đẹp đẽ như bước ra từ trong tranh vẽ, khiến cô không dám động đậy, ngơ ngác mở to mắt sợ đây chỉ là ảo giác mong manh, cô không dám xác định, “An… An Đồng…”
“Phong Quang, là anh.” An Đồng vẫy tay ở bên bờ, anh nhẹ gọi, “Lại đây.”
cô sững sờ nhìn anh một hồi lâu mới nhớ đến việc bơi tới bên bờ, bắt được tay anh duỗi ra, An Đồng nắm chặt tay cô, kéo cô lên bờ, toàn thân cô đều ướt nước, tóc đen tuyền cũng ẩm ướt tí tách dán lên hai gò má, màu đen càng tôn thêm da thịt còn trắng hơn tuyết, nước mắt trên mặt cô xen lẫn cùng nước hòa vào nhau, cô là một đại tiểu thư đáng kiêu ngạo, sao lại có thể có lúc nhếch nhác như thế này?
không, cô không có nhếch nhác.
Ngón tay An Đồng lau qua bọt nước ở khóe mắt cô, chất lỏng ấm áp này giống như có nhiệt độ nóng rực ở trên đầu ngón tay anh, lấy tốc độc cực nhanh lan tràn một đường tới trái tim. Tâm trước kia chỉ có hư không, ngay lúc này chớp mắt được lắp đầy. Nhịp tim mạnh mẽ nhảy lên, có một thứ tình triều không biết tên muốn phá ngực mà ra.
Phong Quang cầm lấy tay anh đặt trên mặt mình, nhất quyết phải có được một đáp án chính xác mới có thể yên tâm, “anh không nghĩ luẩn quẩn mà…”
“anh không có nghĩ luẩn quẩn trong lòng.”
“Vậy anh… Xe lăn của anh, còn có chân anh?” cô nói năng lộn xộn, “anh có thể đứng lên.”
anh nắm lại tay cô tỉ mỉ vuốt ve, “anh mỗi ngày đều hồi phục khỏe mạnh hơn, em cũng từng nói thuốc gây cho anh di chứng cũng không nghiêm trọng đến thế.”
“An Đồng, anh có biết em lo lắng cho anh đến mức nào không! Em nghĩ anh… em nghĩ anh bỏ em rồi đi mất!” Phong Quang hít mũi, đánh một quyền lên ngực anh.
Một quyền này lực đạo không nặng, bởi vì cô hoàn toàn tiếc nuối dùng sức, An Đồng kéo cô vào lòng, cô dựa vào ngực anh không ngừng nức nở, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Thật xin lỗi, là anh không đúng.”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi… anh lần nào làm em khó chịu đều nói xin lỗi.”
cô nói vậy, hình như thật sự như thế.
Khóe môi An Đồng cười bất lực, cho dù anh khéo lưỡi như rót mật thì gặp được cô cũng dễ dàng cạn lời, “Là anh vụng về, anh không nói nữa, em tha thứ cho anh được không?”
cô lắc đầu, hai tay vòng lên cổ anh, ôm chặt lấy, “Em nghĩ anh đã chết! Em tìm anh ở trong nước rất lâu… em không tìm được anh…!
“Phong Quang, đừng khóc, là anh không tốt.” An Đồng ít khi thấy bản thân có lúc cũng tính sai, ít nhất trong vài lần không nhiều lắm đều là vì cô, trong lòng vừa đau lại áy náy, anh cũng ẩn ẩn có một loại hưng phấn khôn kể, cô sẽ liều mạng nhảy xuống nước như vậy, cô sẽ khổ sở như vậy là vì cô sợ anh đã chết.
cô không muốn anh chết, cô thích anh, chỉ cần nghĩ đến đây anh sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn không nói nên lời, anh nâng tay lên, “Cái này tặng cho em.”
Phong Quang lúc này mới phát hiện trong tay anh còn có một đóa hoa màu tím hồng, hình dáng tuyệt đẹp, mùi hoa thanh tịnh, cô tiếp nhận, khóc nấc cục hỏi: “Đây là hoa gì?”
“Là tiêu lan *, trước đây anh từng tra qua nơi này có tiêu lan sinh trưởng, vì thế muốn tìm một chút thử xem, không nghĩ tới thật sự tìm được."
*Hoa Tiêu lan, tiếng trung là 杓兰
Phong Quang biết anh thích trồng hoa, nhưng vẫn không hiểu lắm mà mím môi, “anh vì tìm nó… cho nên mới một mình chạy đến đây, còn làm cho em lo lắng như vậy.”
An Đồng thấy cô vất vả lắm mới ngừng khóc lại sắp khóc trở lại, vội vã vỗ vỗ lưng cô giống như là dỗ đứa nhỏ, “Tiêu lan còn là hoa của nữ thần, anh cố ý đến tìm để tặng cho em.
cô không phải nói cô là nữ thần sao? Gương mặt của cô đỏ hồng, rốt cục nín khóc mỉm cười.
Ánh mắt An Đồng đột nhiên tối đen một chút, anh cởi áo khoác, phủ lên người Phong Quang, “Trước mặc cái này đi.”
Toàn thân trên dưới của cô đều ẩm ướt, phủ một cái áo khoác sẽ khiến nó nhiễm ẩm luôn chứ có ích lợi gì đâu?
Phong Quang cầm lấy cái áo khó hiểu.
An Đồng chống lại ánh mắt trong suốt của cô, không được tự nhiên khụ một tiếng, không đầu không đuôi nói một câu: “Thì ra ở trên cũng là màu hồng.”
cô sửng sốt vài giây, cúi đầy nhìn theo mắt anh, chỉ thấy áo sơ mi trắng trên người vì ướt đẫm nên áo bra màu hồng tùy tiện lộ ra ngoài, còn có thể nhìn thấy rõ ràng hình dâu tây phía trên.
Phong Quang níu chặt áo khoác bao lấy bản thân, xấu hổ không thôi, “không cho anh nhìn!”
Nhưng anh đã muốn nhớ kỹ, An Đồng thông minh không đem một câu này nói ra.
Về tới chỗ cắm trại, hội hợp cùng với những người khác, Mục Thiên Trạch thấy An Đồng không sao, Phong Quang đi ra ngoài tìm người nhưng lại làm ra một thân nhếch nhác, cậu nắm lấy cơ hội giễu cợt cô, “Hạ Phong Quang, cô là heo sao? đi ra ngoài tìm người lại đem bản thân biến thành ướt sũng, bây giờ tôi nghiêm trọng hoài nghi chỉ số thông minh của cô.”
“Thiên Trạch.” Phong Quang còn chưa kịp cãi lại, An Đồng đã mở miệng trước, “Tôi nghĩ gia giáo nhà họ Mục có dạy qua cậu phải lễ phép nói chuyện cùng người khác như thế nào.”
“anh họ?” Mục Thiên Trạch nghi ngờ, lúc trước cậu có nhằm vào Hạ Phong Quang như thế nào thì anh họ cậu cũng sẽ không quản nhiều.
An Đồng không nhìn Mục Thiên Trạch, hỏi Phong Quang, “Có mang theo quần áo không? Nếu không có, em có thể mặc đồ của anh trước.”
Mục Thiên Trạch và Phương Nhã Nhã đều ngẩn ra, đừng nhìn An Đồng là người dễ nói chuyện, nhưng thật ra con người anh so với bất kỳ ai đều phân biệt rõ ràng, anh sẽ không động đồ của người khác, nhưng cũng sẽ không dễ dàng để người khác động vào đồ của mình, huống chi là vật riêng tư như quần áo.
Phong Quang lắc đầu, “không cần, em có mang quần áo của mình, em trở lại lều trại đi thay.”
“Được, cẩn thận đừng để bị cảm.”
Phong Quang gật đầu nói đã biết, liền không quay đầu lại thong thả tiến đến lều trại, cô hoàn toàn không ý thức được, An Đồng vừa rồi nói ra một lời cực kỳ không phù hợp với bề ngoài dịu dàng nội tâm lạnh nhạt của anh.
Tuy rằng sớm đã có dự cảm, nhưng thấy một màn như vậy trong lòng Mục Thiên Trạch có chút tư vị kỳ lạ, “anh họ, anh và Hạ Phong Quang, các người…”
Mặc kệ như thế nào, trước đây Hạ Phong Quang là treo danh hiệu hôn thê của cậu.
“Thiên Trạch, cậu cùng Nhã Nhã chơi với nhau đi, tôi đi nấu một chút nước nóng.” An Đồng đi đến một bên lấy ra công cụ nấu nước, anh là sợ Phong Quang sẽ bị cảm, bởi vì trong mắt anh, cô là một cô gái yếu ớt.
Mục Thiên Trạch thấy Phương Nhã Nhã hồi lâu không nói chuyện, nhìn qua, chính mình nhìn thấy cô chằm chằm nhìn An Đồng ngẩn người, âm dương quái khí nói: “Phương Nhã Nhã, cô không phải thích anh họ chứ?”
“Tôi… tôi mới không có thích An học trưởng! Tôi chỉ là… tôi chỉ coi anh ấy như anh trai mà đối đãi.”
“cô không thích anh họ, vậy cô nhìn chằm chằm anh ấy là sao?”
“Tôi… tôi…” Phương Nhã Nhã không trả lời được, đơn giản không trả lời, trái lại hỏi ngược, “Vậy còn cậu, gần đây đều nhằm vào bạn học Hạ, mỗi lần nhìn thấy bạn ấy đều tìm bạn ấy cãi nhau, cậu không phải thích cô ấy sao?”
“cô lại đùa sao, tôi thích cô ta, tôi sẽ giải trừ hôn ước sao?” âm thanh Mục Thiên Trạch lại lớn hơn như nhằm phô trương thanh thế.
Bọn họ có thích người khác như lời người kia nói không?
Phương Nhã Nhã và Mục Thiên Trạch đều không biết rõ, thế giới vốn chỉ có ba người bọn họ, hợp thành một hình tam giác cực kỳ ổn định, nhưng khi người thứ tư xuất hiện, cũng chính là Hạ Phong Quang, loại cân bằng được cố ý duy trì này tựa như bị đánh vỡ.
Đúng vậy, loại cảm tình vốn rất đương nhiên này, là vì có người ngoài xông vào, mà vì người ngoài này, An Đồng sẽ không đem dịu dàng của anh chia cho những người khác.