“Ta cầu nguyện với ngươi, hãy cho thần kinh của ta phát triển, có tinh thần gấp trăm lần!”

[Tinh! Cầu nguyện thành công!]

Trong lúc nhất thời, Lâm Bắc Phàm cảm thấy khác hẳn.

Cho dù chỉ một cơn gió nhẹ thổi tới lướt qua làn da hắn thì hắn cũng có thể cảm thấy hơi kích thích.

Trong phòng bệnh.

Triệu Tư Minh lấy một cây ngân châm vừa dài vừa thô từ trong hộp ra, hơ trên lửa để khử trùng.

“Sư đệ, ngươi nhịn một lúc nhé, sẽ khỏi nhanh thôi!”

Nam chính Tiêu Thần có hơi xanh mặt: “Sư huynh, có phải cây châm này của ngươi to quá rồi không? Có thể đổi một cây nhỏ hơn chút được không?”

“Sư đệ, không phải không có cách nào khác hay sao?” Triệu Tư Minh nói với vẻ bất đắc dĩ: “Da của ngươi cứng quá, mấy cây châm trước đó đều hỏng hết cả rồi cho nên chỉ có thể thử cái này thôi! Quá mảnh sẽ hoàn toàn không cắm vào được đâu!”

Nam chính Tiêu Thần nghĩ ngợi, cảm thấy đối phương nói có lý.

“Sư huynh, nhẹ chút nhé!”

“Ngươi yên tâm, sư huynh ta có chừng mực mà!”

Lúc này, hai người đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Triệu Tư Minh cầm cây cây ngân châm to đã khử trùng xong tới trước mặt Tiêu Thần, một tay ấn nhẹ lên lồng ngực đối phương.

Sau khi tìm được vị trí, hắn ta hít một hơi thật sâu, sau đó cầm cây ngân châm to dùng sức đâm vào.

Lần này vô cùng thuận lợi!

Thuận lợi đến thần kỳ luôn ấy chứ!

Chỉ thấy cây ngân châm này cắm vào lồng ngực đối phương với thế như che tre!

Sâu đến bảy, tám li!

Gần như xuyên thủng lồng ngực!

Giờ này khắc này, thần kinh của nam chính Tiêu Thần đã phát triển gấp hai đôi, cơn đau mãnh liệt xộc thẳng lên óc!

Kích thích đến mức hai mắt hắn ta trừng to, phát ta tiếng tru tréo!

“Á!”

Tiếng kêu thảm thiết và to lớn này chấn động toàn bộ tòa nhà.

Triệu Tư Minh hoảng hốt: “Sư đệ, ngươi sao thế? Đừng dọa ta sợ mà!”

Hành y nhiều năm cũng chưa từng thấy tình huống thế nào bao giờ!

Đang định tiến hành động tác tiếp theo thì nghe thấy rầm một tiếng, Lâm Bắc Phàm cùng bác sĩ và y tá lao vào trong.

Bác sĩ hô to: “Ngươi là ai? Ngươi đang làm gì?”

Triệu Tư Minh càng hoảng hơn: “Ta ta… ta đang cứu người…”

“Cứu người?” Bác sĩ xông vào trong với khí thế hùng hổ: “Ngươi dùng cây kim thô như vậy, dài như vậy cắm vào lồng ngực người ta, hại người ta kêu đến thảm thiết như thế mà còn nói đang cứu người à, nghĩ bọn ta ngu chắc? Rõ ràng ngươi đang giết người!”

Triệu Tư Minh sợ đến mức hồn lìa khỏi xác: “Hiểu lầm rồi… ta không giết người… ta là sư huynh của hắn ta, sao ta có thể giết hắn ta được? Ta chỉ đang cứu người thôi… ta thật sự đang cứu người mà…”

Bác sĩ quát lớn: “Có ai cứu người như ngươi sao? Bớt phí lời đi, ngươi đi mà giải thích với cảnh sát ấy! Y tá Lý, mau báo cảnh sát! Ngoài ra gọi người tới đây khống chế tên tội phạm giết người này lại, đừng để hắn ta chạy mất!”

“Vâng, bác sĩ Lưu!” Một y tá trẻ chạy ra ngoài.

“Đừng đi mà! Ta thật sự không có giết người mà…”

Lâm Bắc Phàm chắn trước mặt nghi phạm Triệu Tư Minh một cách vô cùng anh dũng: “Bác sĩ Triệu, ta khuyên ngươi đừng cử động, càng đừng làm ra hành động giãy dụa vô ích, bằng không ta chỉ có thể áp dụng cách phòng vệ chính đáng thôi đấy!”

Nhìn bác sĩ nam vây xung quanh hắn ta với vẻ mặt cảnh giác, Triệu Tư Minh ngồi xổm xuống trông rất khổ não.

“Ôi giời ơi!”

Bởi vì liên quan đến án giết người nên cảnh sát chạy tới đây rất nhanh, khống chế nghi phạm Triệu Tư Minh.

Lâm Bắc Phàm thân là nhân chứng của vụ án, cũng phối hợp với cảnh sát lấy khẩu cung.

“Lâm tiên sinh, khẩu cung hôm nay của ngươi làm đến đây thôi! Nếu sau này cần bổ sung gì thêm, hy vọng ngươi có thể phối hợp một chút!”

Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ đứng đắn: “Phối hợp với cảnh sát làm việc là trách nhiệm không thể từ chối của công dân! Có gì cần xin cứ việc gọi điện, ta nhất định sẽ tích cực phối hợp!”

“Vô cùng cảm ơn Lâm tiên sinh, chúng ta rất thích những công dân giống như ngươi!”

“Ha ha, cảnh sát với dân hợp tác như một gia đình mà!”

Lấy lời khai xong, Lâm Bắc Phàm trở về phòng bệnh, quan tâm hỏi: “Bác sĩ, tình hình người bạn này của ta thế nào rồi?”

Bác sĩ đáp với vẻ nghiêm túc: “Khi ấy cây kim đó đã cắm vào lồng ngực rồi, độ sâu đến khoảng tám li, suýt chút nữa thì đâm thủng tim! Cũng may hắn ta phúc lớn mạng lớn, cắm vào vị trí ngay bên cạnh tim, chỉ chảy một ít máu mà thôi, thương thế cũng không nghiêm trọng! Chẳng qua vẫn phải tiếp tục ở lại bệnh viện quan sát thêm!”

Lâm Bắc Phàm thầm nói một tiếng đáng tiếc!

Sau đó hắn nói với vẻ thành khẩn vô cùng: “Bác sĩ, ngươi nói đúng, quả thật cần ở lại bệnh viện quan sát thêm! Cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải chữa khỏi cho người anh em này của ta! Làm ơn!”

“Một người không hề quen thân gì như ngươi còn có thể quan tâm chu toàn đến người khác như vậy, còn bọn họ có quan hệ anh em mà lại ra tay tàn độc như thế! Đến giờ ta vẫn không thể nào hiểu được rốt cuộc là tại sao nữa!” Bác sĩ vô cùng thổn thức.

“Ta cũng không hiểu được tại sao, chỉ có thể nói nhân tính phức tạp thôi!” Lâm Bắc Phàm cũng lắc đầu, vô cùng thổn thức.

“Có đôi khi nhân tính quả thật phức tạp, thậm chí còn rất tối tăm! Bỏ đi, không nói mấy chuyện này nữa, nói nhiều đau lòng!”

Tiếp đó, bác sĩ lại hàn huyên với Lâm Bắc Phàm vài câu, sau đó mới rời đi.

Lâm Bắc Phàm cúi đầu, nhìn nam chính Tiêu Thần đang trợn mắt giận dữ, hắn nghiêm túc hứa hẹn: “Người anh em, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi truy cứu đến cùng, ta tuyệt đối sẽ không để hung thủ… tiêu diêu ngoài vòng pháp luật đâu!”

Tiêu Thần gắng gượng giơ tay lên: “Thả… thả sư huynh của ta ra!”

Lâm Bắc Phàm nhíu mày: “Người anh em, đã là lúc này rồi mà ngươi còn quan tâm sư huynh ngươi nữa sao? Ngươi coi người ta là anh em, nhưng người ta chỉ muốn giết ngươi thôi! Bỏ đi, ngươi đừng nói nhiều như vậy, nghỉ ngơi cho tốt, ngày khác ta lại tới thăm ngươi!”

Cùng lúc cửa lớn đóng lại, Tiêu Thần nhắm mắt lại với vẻ tuyệt vọng.

Lại thế nữa!

Sao lại như vậy nữa?

Kiếp trước, sư huynh của hắn ta cũng bị hại đến mất công việc như vậy, cả đời vô tri vô giác!

Kết quả trọng sinh rồi, sư huynh của hắn ta càng thảm hơn!

Chưa đến hai ngày đã trực tiếp vào nhà giam luôn rồi!

Hắn ta trọng sinh được hai ngày nhưng cũng chưa làm được gì cả, kết quả bản thân thì nằm viện, sư huynh còn vì hắn ta mà vào tù ngồi!

Cảm giác như thể toàn bộ xã hội này tràn đầy ác ý sâu sắc đối với hắn ta vậy.

Lẽ nào, ông trời cũng đang giúp hắn hay sao?

Giúp tên ác quỷ này?

Một loại cảm giác vô lực bao phủ khắp toàn thân!

Lẽ nào, lần này mình lại thua nữa sao?

Không!

Mình tuyệt đối không chịu thua!

Hắn phát ra tiếng giận dữ trong lòng: “Trời đã cho ta một cơ hội chính là muốn cho ta bù đắp toàn bộ tiếc nuối, đánh bại tên ác ma này! Trò hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi, Lâm Bắc Phàm, ngươi cứ đợi đấy cho ta!”

“Ta phải trả lại những đau khổ mà ngươi đã gây ra cho cơ thể ta về gấp mười lần, một trăm lần!”

Một bên khác, Lâm Bắc Phàm cũng đang nghĩ ngợi.

Tuy đã chặt được cánh tay trái, cánh tay phải của Tiêu Thần nhưng bây giờ vẫn chưa thể đắc ý.

Vì đối phương là con trai ruột của thế gia, là người tuyệt đối sẽ không dễ dàng thất bại như vậy.

Cho hắn ta một chút cơ hội nghỉ lấy hơi là hắn ta có thể ngóc đầu trở lại ngay.

Về phần tự mình ra tay giải quyết hắn ta…

Đây đơn giản là nghĩ quá nhiều rồi!

Người mà hắn phải đối phó không chỉ có một nam chính mà là mấy nam chính lận.

Không những có nam chính mà còn có rất nhiều nhân vật phản diện lớn nữa.

Mấy người này đều rất tinh ranh, hơn nữa được thiên đạo bảo vệ, chỉ cần mình lộ ra một chút sợ hở là có thể bị đối phương bắt được ngay, sau đó đánh cho tơi bời hoa lá!

Bọn họ có thể thua rất nhiều lần, nhưng chỉ cần mình thua một lần chính là hoàn toàn xong phim!

Cho nên mình tuyệt đối không thể lộ ra bất cứ yếu điểm nào hết!

Toàn bộ hành động đều phải làm đến mức không để lộ dấu vết, sạch sẽ lưu loát!

Có thể không tự mình ra tay thì tuyệt đối không ra tay!

Có thể mượn tay người khác thì hãy mượn tay người khác!

Dù sao thì mình nhất định cũng phải sạch sẽ!

Như vậy không dám nói là vô địch nhưng chí ít cũng bất bại!

Hơn nữa, hắn vẫn cảm thấy tự mình ra tay quá thấp kém!

Không phù hợp với tiêu chuẩn của nhân vật phản diện lớn!

Kiếp trước, hắn dựa vào các loại thủ đoạn và âm mưu chơi đám nam chính này đến mức sống không bằng chết, thấy hắn đều sợ hãi!

Được gọi là hỗn thế ma vương…

Một người đàn ông cay độc!

Lẽ nào trọng sinh một lần, sở hữu nhiều năng lực hơn còn đấu không lại bọn họ chắc?

“Chúng ta cứ từ từ chơi, không vội!”

Lâm Bắc Phàm mang theo tâm trạng sung sướng đi tới bệnh viện Tống thị.

Lúc này, Tống Vũ Tinh đang bận xử lý chuyện của Triệu Tư Minh, bận đến sứt đầu mẻ trán.

Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm tới, nàng hỏi: “Nghe nói khi ấy ngươi có mặt tại hiện trường, là một trong những nhân chứng, tình hình là thế nào vậy?”

“Lúc đó ta vừa vặn tới bệnh viện thăm Tiêu Thần, nhưng vừa đến cổng phòng bệnh đã nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương! âm thanh đó rất thảm, truyền khắp toàn bộ tòa nhà!”

“Vì thế ta và các y tá bệnh viện ở xung quanh cùng nhau lao vào, chỉ nhìn thấy Triệu Tư Minh cầm một cây ngân châm vừa dài vừa thô cắm vào lồng ngực của Tiêu Thần, gần vị trí tim này, độ sâu đến bảy, tám li lận, vô cùng dọa người!”

“Sau đó, Triệu Tư Minh bị chúng ta lao vào trong khống chế! Sau đó không lâu, khoảng mười phút thì cảnh sát tới bắt hắn ta đi! Tình hình đại khái là như thế!”

Lâm Bắc Phàm thành thật giải thích, không hề phóng đại cũng không hề giảm nhẹ đi.

Tống Vũ Tinh nhíu mày: “Sao bác sĩ Triệu đang yên đang lành lại muốn giết người chứ? Nghe nói người đó còn là sư đệ của hắn ta, quan hệ vô cùng không tồi, hoàn toàn không có lý do mà!”

“Trong quá trình bắt giữ, từ đầu đến cuối đối phương đều kiên trì nói mình đang cứu người chứ không phải đang giết người. Nhưng ai sẽ dùng một cây kim dài như vậy và thô như thế để cứu người chứ, hơn nữa đâm còn gần tim, cắm còn sâu như vậy nữa!”

Tống Vũ Tinh thở dài một tiếng.

Bây giờ đến cùng nàng vẫn không thể tin được đối phương sẽ làm như vậy cho lắm!

Nhưng không tin thì có thể làm thế nào được?

Có bằng chứng lại có nhân chứng, chỉ là động cơ không rõ ràng mà thôi!

Hơn nữa, đối phương thân là một bác sĩ còn dám hành hung ngay trong bệnh viện, tính chất quá nghiêm trọng!

Phía cảnh sắt chắc chắn sẽ xử lý nghiêm!

Lâm Bắc Phàm hỏi: “Chuyện này các ngươi định xử lý thế nào?”

“Còn có thể xử lý thế nào được nữa?” Tống Vũ Tinh đáp với vẻ bất đắc dĩ: “Cho dù có trong sạch hay không thì chuyện này đã tạo thành ảnh hưởng rất xấu tới bệnh viện chúng ta, ai dám tìm bác sĩ như thế để khám bệnh nữa? Cho nên không thể dùng tiếp được nữa! Tạm thời đình chỉ công tác để điều tra, nếu cuối cùng chứng minh được bản thân trong sạch, vậy lại tìm một lý do cho hắn ta từ chức vậy.”

“Được rồi, đừng nghĩ mấy chuyện phiền lòng này nữa! Đến giờ cơm tối rồi, chúng ta đi ăn tối đi! Ta tra được một quán ăn mới mở, nghe nói vị không tồi, chúng ta cùng đi thử đi!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ mong đợi.

“Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết ăn thôi!” Tống Vũ Tinh tức giận bảo.

“Vậy ngươi có đi không?”

“Đương nhiên là đi rồi, ăn no mới có sức mà giảm cân chứ!”

“Chuẩn luôn! Chúng ta mau đi thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play