Bị cắn đau, Mã thị hét lên một tiếng “Á!”, vội vàng buông tóc của bà mai Vương ra, dùng cả hai tay đẩy đầu bà ta, cố gắng cứu lấy cánh tay mình.

Bà mai Vương nhân cơ hội ngồi dậy, kéo váy lên, liên tục dùng chân đạp mạnh vào người Mã thị.

Chỉ trong chốc lát, bà ta đã đá Mã thị bảy, tám cái.

Mã thị bị đá đến mức quay cuồng trên đất để tránh đòn, mất một lúc mới gượng dậy được.

Đầu tiên, cánh tay của bà ta bị cắn một miếng, có vẻ như đã bị cắn rách da, đau rát, giờ đây, trên người lại bị đá liên tiếp mấy cú nặng nề.

Thật là đau đớn khắp mình mẩy.

Mã thị, là cháu gái bên ngoại của Lý thị, tính cách không khác gì người dì này, là cái dạng không chịu thua thiệt.

Bà ta hét “a” lên một tiếng, dồn hết sức lực, lao đầu vào bụng dưới của bà mai Vương.

Bà mai Vương không kịp đề phòng, bị đẩy ngã ngửa xuống đất, bốn chân chổng vó lên trời.

Thấy vậy, Mã thị lập tức nhào tới, ngồi lên người bà ta, một tay nắm lại tóc bà mai Vương, tay kia bắt đầu tát mạnh vào mặt bà ta.

Vừa đánh vừa chửi: "Đánh chết con đàn bà này! Cho mày dám quyến rũ nam nhân của bà! Cho mày dám trộm chiếc vòng hồi môn của tao!"

Bà mai Vương cố gắng giãy giụa, nề hà Mã thị lại vừa cao vừa béo, dù bà ta có dùng hết sức cũng không thể đẩy Mã thị ra khỏi người mình.

Mặt bị tát đến mười mấy cái, bà ta chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, bụng đau như bị xoắn lại.

Khương Hồ lo lắng đến mức không biết phải làm sao, nhưng lại trong tay phải khống chế lão nương đang nhảy nhót đòi xông lên, chẳng thể làm gì khác ngoài việc hô to: "Nương tử, nương tử nàng đừng đánh nữa, đánh người ta bị thương là nhà mình phải đền tiền thuốc đấy!"

Lý thị nghe thấy liền nhổ một bãi nước bọt: "Đền tiền thuốc à? Nó có xứng không? Đánh mạnh vào cho ta, đánh mạnh vào, dù sao thì con đĩ này cũng không thiếu người tình trả tiền thuốc men cho nó đâu!"

Người phụ nữ đứng bên cạnh Khương Xuân, đang vừa cắn dưa vừa xem kịch, đột nhiên hét “a” lên một tiếng, chỉ tay về phía trước, hạt dưa trong tay rơi vãi khắp nơi mà cũng không thèm nhặt.

Khương Xuân theo hướng tay nàng ta nhìn tới, lập tức hít một hơi lạnh.

Chỉ thấy trên chiếc váy lụa vàng của bà mai Vương có một mảng đỏ thẫm, màu đất vàng dưới chân bà ta cũng trở nên sẫm màu đi một mảng lớn.

Người phụ nữ mập cũng nhìn thấy, vội vàng hét lên: "Đừng đánh nữa, bà mai Vươngđang chảy máu kìa!"

Người phụ nữ ăn hạt dưa cũng phản ứng lại, liền hét theo: "Đừng đánh nữa, bà mai Vươngđang chảy rất nhiều máu!"

Mã thị đang đánh hăng say, tai không nghe thấy lời nói của người khác, chỉ muốn đánh chết con mụ đàn bà này vì đã quyến rũ chồng mình.

Khương Hồ nghe thấy tiếng hét, nhìn xuống dưới người bà mai Vương, lập tức mặt tái mét, ông ta đẩy mạnh Lý thị ra, lao tới đá một cước vào người Mã thị.

Trực tiếp đạp thẳng Mã thị lăn khỏi người bà mai Vương.

Khương Hồ đỡ bà mai Vương ngồi dậy, nôn nóng lắc lắc bà ta: "Vương nương tử, Vương nương tử, nàng không sao chứ?"

Bà mai Vương cả người đều mơ hồ, nói không ra lời, chỉ rên rỉ hai tiếng.

Mã thị, vừa đứng dậy khỏi mặt đất, khó mà không nhìn thấy chiếc váy đẫm máu của bà mai Vương, cả người hoảng loạn, ngồi đờ đẫn tại chỗ không phản ứng gì.

Khương Xuân thực sự không muốn dính vào chuyện rắc rối này, dù sao thì cả bà mai Vương lẫn mẹ chồng nàng dâu nhà Lý thị đều không phải là người tử tế.

Nàng ước gì mấy người họ cắn xé nhau như chó.

Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng muốn thấy mạng người.

Nếu bà mai Vương đi đời nhà ma như vậy, nhị phòng Khương gia sẽ phải đối mặt với vụ kiện tụng về giết người.

Luật pháp Đại Chu khắc nghiệt, Mã thị hơn phân nửa sẽ bị chém đầu, còn Lý thị tham gia đánh hội đồng cũng sẽ bị trọng phán (xử nặng).

Lúc trước Lý thị chỉ tách Khương Hà ra, nhưng Khương Hà vẫn chưa bị trục xuất khỏi gia tộc.

Nếu trong gia tộc có hai kẻ phạm tội giết người, dù là đối với Khương Hà hay các tộc nhân Khương thị mà nói, đều không phải là chuyện tốt.

Rốt cuộc cổ nhân cực kỳ coi trọng tông tộc, thực sự là một vinh đều vinh, một tổn đều tổn.

Cho nên Khương Xuân nhịn không được, cuối cùng vẫn phải mở miệng nhắc nhở: “Nhị thúc, thúc mau đưa bà mai Vương đi y quán, chậm trễ là bà ta có thể mất mạng đấy!”

Khương Hồ bị lời nói của nàng làm tỉnh mộng, bế ngang bà mai Vương lên, vội vã chạy đến y quán.

Nhóm quần chúng ăn dưa lập tức nhấc chân đuổi theo.

Cảnh tượng ăn dưa này thật khó nói nên lời, Khương Xuân lười không muốn đi xem náo nhiệt nữa.

Dù sao nàng cũng đã nhắc nhở, nếu bà mai Vương thực sự mất mạng, Lý thị và con dâu bị bắt vào đại lao, đó cũng là do bọn họ gieo gió gặt bão.

*

Khương Hà đang dán đèn lồng, thấy khuê nữ về, liền vui mừng nói: “Xuân Nương, mau đến xem đèn lồng Trung Thu mà con rể viết, viết đẹp lắm!”

Khương Xuân bước tới, cúi đầu nhìn chiếc đèn lồng trong tay cha.

Trên giấy Hậu miên màu vàng, viết bằng kiểu chữ vuông vắn của thể loại thư pháp Quan Cách: “Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì.”

(Dịch nghĩa: Vầng trăng mọc ở bể khơi, Cùng trong một lúc, góc trời soi chung.)

*Trích trong thơ Vọng Nguyệt Hoài Viễn của Trương Cửu Linh thời Thịnh Đường.

*Thư pháp Quan Cách: Thường được dùng để mô tả phong cách thư pháp có nét chữ uy nghiêm, trang trọng, giống như cách viết của các quan chức thời xưa.

Khương Xuân khẽ nhếch miệng.

Ai lại dùng thể loại thư pháp Quan Cách để viết câu đối? Rõ ràng là Tống Thời An sợ trêu chọc thị phi, mới viết như vậy.

Cha nàng không biết chữ, cứ nghĩ rằng chữ viết càng vuông vắn càng đẹp.

Nàng rối lòng gật đầu đồng ý nói: “Đúng là viết không tồi, ngang ra ngang, dọc ra dọc, rất ngay ngắn.”

Ngồi trên ghế đẩu bên cạnh Khương Hà, đang nheo mắt phơi nắng, Tống Thời An nghe vậy khẽ hừ một tiếng.

Khương Xuân tai thính, tất nhiên nghe thấy, nhưng nàng chỉ giả vờ không nghe thấy, vào nhà lấy một cái ghế đẩu ra, ngồi đối diện với Khương Hà.

Sau đó kể lại cho Khương Hà nghe về vụ khôi hài vừa xảy ra ở trấn trên.

Khương Hà nghe xong, chiếc kéo trong tay rơi “cạch” xuống đất, ông ấy đứng bật dậy, lo lắng đi đi lại lại.

“Hồ đồ! Nếu bà mai Vương có mệnh hệ gì, thanh danh của Khương gia chúng ta sẽ hoàn toàn bị hủy hoại, sau này ai còn nguyện ý cùng kết thân với Khương gia nữa? Các ca nhi cùng tỷ nhi trong tộc sẽ ra sao?”

Những lời này của Khương Hà khiến Khương Xuân phải nhìn ông ấy bằng con mắt khác.

Điều ông ấy lo lắng đầu tiên không phải là nương ruột và đệ muội có bị kết án hay không, mà là lo lắng việc này ảnh hưởng đến tộc nhân Khương thị.

Trong thời cổ đại, có một người cha không mù quáng như vậy, Khương Xuân cảm thấy mình còn rất may mắn.

Đi đi lại lại một lúc, Khương Hà dường như nhớ ra điều gì đó, khen ngợi Khương Xuân: “Xuân Nương, con làm rất đúng, sau này cũng phải như vậy, luôn nghĩ đến đại cục, mọi việc đều phải suy xét cho tộc nhân nhiều hơn.”

Khương Hà lại đi vài vòng, cuối cùng vẫn không yên tâm, bỏ lại câu “Cha đi đến nhà tộc trưởng!”, rồi vội vã ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play