Chậc chậc, với cái thân thể đó, sao có thể chịu nổi sức mạnh như hổ sói của "Tây Thi đồ tể"? Mạng nhỏ e là không giữ được lâu.

Nàng nhẹ nhàng đặt vò dầu lên đống rơm trong thùng xe, vẫn chưa yên tâm, liền lấy dây thừng buộc nó vào tấm chắn ở một bên thùng xe.

Chuẩn bị chào Trương Mập rồi đi, nhưng khi nhìn thấy gương mặt kỳ lạ của Trương Mập và nghe thấy hắn không ngừng “chậc chậc”, nàng trừng mắt nhìn hắn: “Chậc cái gì?”

Trương Mập cứng người, vội vàng cười ha hả: “Ta chỉ khen thời tiết hôm nay thật đẹp, trời cao gió mát, khiến lòng người thoải mái.”

“Ông chủ Trương có tâm trạng tốt nhỉ.” Nàng trêu một câu, nhảy lên chỗ ngồi, quất roi vào lừa và nói: “Đi thôi.”

Ông chủ Trương thở phào, cúi đầu khom lưng phía sau xe: “Đi thong thả, lần sau lại ghé tiệm nhé.”

*

Vì trên xe có một vò dầu, nàng không dám chạy quá nhanh, mất hơn một giờ mới về đến trấn Hồng Diệp.

Hôm nay trấn đặc biệt náo nhiệt, nhất là gần nhà bà mai Vương, một đám phụ nữ vây quanh đông nghịt.

Có mấy bà còn cầm cả nắm hạt hướng dương, đang rôm rả cắn vỏ.

Rõ ràng là có chuyện nóng hổi rồi!

Nhưng lý trí nói với nàng, đừng dính vào chuyện phiền phức, coi chừng rước họa vào thân.

Vì vậy nàng cố nén lại ham muốn hóng chuyện, điều khiển xe đi về hướng thôn Đại Liễu.

“Ê ê, Tây Thi đồ tể, không phải, Khương nương tử, đợi đã, đừng đi vội!”

Một trong những bà đang cắn hạt hướng dương bỗng thấy nàng, liền lớn tiếng gọi và vẫy tay.

Một phụ nữ mập đứng bên cạnh cũng hô lên: “Khương nương tử, nhị thẩm của ngươi đang làm loạn ở nhà bà mai Vương kìa, ngươi là cháu gái không đến xem thử sao?”

Nghe vậy, nàng lập tức hứng thú, vội vàng lái xe đến gần, mắt sáng rực lên hỏi: “Chuyện gì vậy, sao nhị thẩm lại đến nhà bà mai Vương làm loạn?”

Người phụ nữ mập chẳng kiêng dè gì, liền đáp: “Còn có thể là vì cái gì, chắc chắn là do nhị thúc của ngươi với bà mai Vương có mối quan hệ không đứng đắn rồi.”

Nàng giả vờ không tin, cười khẩy: “Không thể nào, trong trấn này có bao nhiêu người đàn ông dính dáng đến bà mai Vương, nhưng có thấy ai đến làm loạn đâu.”

“Phì.” Người phụ nữ cắn hạt hướng dương phun vỏ xuống đất, chắc chắn nói: “Ta nghe rõ ràng lắm, nhị thẩm của ngươi nói nhị thúc lấy trộm vòng bạc cưới của bà ấy rồi đem tặng cho bà mai Vương. Bây giờ bà ấy đang đòi lại kìa.”

Người phụ nữ mập bĩu môi: “Theo ta thì có đòi cũng chẳng ích gì, bà mai Vương mà các ngươi không biết sao? Thứ đã vào túi bà ấy, đừng hòng đòi lại.”

Nói đến đây, bà ta liếc nhìn nàng, giọng bỗng mềm đi, cười toe toét nói: “Nhưng nếu Khương nương tử đứng ra giúp đỡ thì chắc chắn sẽ đòi lại được thôi.”

Tây Thi đồ tể đấu với bà mai Vương, chắc chắn sẽ là cảnh tượng rất đáng xem.

Nàng cười khẩy: “Thẩm thật sự là thích nhìn náo nhiệt không ngại chuyện lớn, nhưng cho thẩm hất vọng rồi, mười mấy năm trước cha ta đã bị nãi đuổi ra khỏi nhà, nhà ta và nhà nhị thúc không còn liên quan gì nữa. Bảo ta giúp nhị thẩm, là chuyện không thể nào.”

Nàng vừa định quất roi cho xe đi, bỗng nghe “bộp” một tiếng, có thứ gì đó từ trong nhà bà mai Vương lăn ra ngoài.

Nàng nhìn kỹ, liền thốt lên trong lòng: “Ồ hô!”

Nàng thấy nhị thẩm Mã thị và bà mai Vương đang quấn lấy nhau trên mặt đất, người này kéo tóc người kia, còn đá và thúc đầu gối vào nhau, hoàn toàn đánh loạn lên.

Nhị thúc Khương Hồ chạy vội ra, lo lắng đi qua đi lại bên cạnh hai người, chân không ngừng giậm: "Hai người mau dừng tay, đừng đánh nữa, trông thế này ra cái thể thống gì, người ta cười cho đấy!"

Mã thị hét lên: "Ngươi dám ăn cắp vòng cưới của ta để tặng cho con đàn bà này mà không sợ người ta cười, giờ ta đòi lại vòng của mình thì ai cười cái gì!"

Bà mai Vương cũng chẳng chịu thua, mắng lại: "Tự ngươi vô dụng, không giữ nổi cái quần của phu quân mình, có chuyện gì thì về nhà mà làm loạn, đừng đến đây bịa chuyện bôi nhọ người khác, bà đây không hề lấy cái vòng cưới rách nát của ngươi!"

Khương Hồ thấy quanh mình đã tụ tập khá đông người, xấu hổ vô cùng, vừa định mở miệng đuổi đám đông, ánh mắt chợt liếc thấy Khương Xuân.

Như bắt được chiếc phao cứu sinh, ông ta lập tức kêu to: "Xuân nương, Xuân nương, mau qua đây, kéo nhị thẩm ngươi và bà mai Vương ra!"

Khương Xuân đứng yên không nhúc nhích.

Muốn nàng can ngăn? Đúng là nằm mơ, nàng còn muốn cổ vũ cho bọn họ, để họ đánh nhau to hơn.

Khương Hồ thấy nàng đứng bất động, lại thúc giục một lần nữa: “Xuân nương, ngươi khoẻ, mau lại đây kéo bọn họ ra, bộ dạng này là sao!”

Ông ta là một nam trung niên cao lớn thô kệch, không phải là không kéo được họ ra, nhưng ở đây có nhiều người nhìn, ông ta còn phải tránh xa mối quan hệ với bà mai Vương, làm sao dám lại gần?

Khương Xuân dựa vào tấm chắn của xe lừa, giọng điệu châm chọc nói: "Nhị thúc, đừng làm khó cháu nữa, cháu không dám động vào họ đâu, thúc biết đấy, cháu khỏe lắm, lỡ không may làm ai bị thương, chẳng phải sẽ bị vu oan sao?

Tiền nhà cháu là do cháu và cha cháu vất vả giết lợn kiếm được, không phải là gió thổi đến, thúc làm sao có thể bảo cháu vôi vàng đưa lên để bị vu oan được?"

Khương Hồ nghẹn họng, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Đây là chuyện mà Mã thị và bà mai Vương có thể làm ra.

Dù Mã thị không dám đến nhà đại ca làm ầm ĩ, nương ông ta Lý thị chắc chắn sẽ nhân cơ hội chạy đến nhà đại ca vu oan, để kiếm một khoản tiền.

Đang không biết làm thế nào, từ xa đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn: “bà mai Vương, ngươi cái đồ điếm thối, mau giao vòng bạc của Khương gia bọn ta ra!”

Khương Xuân lập tức lại thầm nghĩ “Ô hô”.

Nãi nàng Lý thị đến rồi, lần này càng náo nhiệt hơn.

Còn Khương Hồ thì suýt nữa ngất xỉu, nương ông ta sao lại đến? Đã đủ rối loạn rồi, lão nhân gia còn đến thêm làm loạn cái gì?

Lý thị chen qua quần chúng ăn dưa, vừa thấy con dâu mình và bà mai Vương đánh nhau, lập tức lao vào hỗ trợ.

Lão bà tử này, người suốt ngày quen với việc cãi lộn với người khác, tinh ranh hơn nhiều so với Mã thị, ngón tay bà ta chọn đúng chỗ non mềm bên trong cánh tay và bên trong đùi mà véo.

Chẳng bao lâu, bà mai Vương đã bị véo đến mức kêu khóc thảm thiết.

Điều này khiến Khương Hồ đau lòng không chịu nổi, vội vàng chạy lên kéo nương mình lại: “Nương, nương, người đừng làm rối thêm nữa.”

Lý thị dùng khuỷu tay hất ông ta ra, ném xuống: “Về nhà nương sẽ xử lý ngươi sau!”, rồi lại lao tới.

“A... đau...” bà mai Vương hét lên, lớn tiếng mắng chửi Khương Hồ: “Khương Nhị Lang, ngươi có phải là đàn ông không, cứ nhìn nương ngươi và bà nương ngươi cùng nhau hành hạ ta như vậy hả? Ngươi là đại nam nhân mà không khống chế nổi nữ nhân trong nhà, đúng là phế vật!”

Khương Hồ bị mắng đến mức mặt đỏ bừng, tức giận lao tới, ôm ngang eo Lý thị, kéo bà ta lùi lại.

Lý thị đá chân đạp lung tung trong không trung, vừa dùng tay đập vào cánh tay Khương Hồ, vừa mắng: “Nhị Lang, ngươi thả nương ra, ngươi thả nương ra!”

Thiếu đi sự trợ giúp mạnh mẽ của Lý thị, áp lực lên bà mai Vương giảm đi nhiều, bà ta nghiêng đầu, cắn mạnh vào cánh tay Mã thị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play