Khương Khê nghe vậy, mới nhìn về phía Tống Thời An đang chậm rãi bước vào cửa.

Bà lại một lần nữa cả kinh mà trợn trừng hai mắt.

Cháu rể này trông đẹp quá, mắt mũi miệng đều không có một chỗ nào khó coi, quả thực giống như công tử quý tộc trong tranh kia.

Bà khẩn trương mà xoa xoa tay, ngẩn người một chút rồi chạy vào quầy hàng lấy hai cái ghế nhỏ ra, đặt lên mặt đất.

Sau đó thúc giục: “Ngồi đi, Xuân nương và cháu rể, hai người mau ngồi xuống đi.”

Chưa đợi Khương Xuân và Tống Thời An phản ứng, bà lại đột nhiên nhấc hai cái ghế nhỏ lên, cười ngượng ngùng nói: “Nhìn ta đi, thế mà lại hồ đồ, ngồi trong tiệm thế này thì ra thể thống gì? Đi nào, chúng ta về nhà ngồi.”

Nói xong, để lại hai cái ghế nhỏ vào sau quầy, rồi vội vội vàng vàng đóng cửa tiệm, sau đó mở cửa sau, dẫn bọn họ vào trong nhà: “Tới đây, đi bên này.”

Thậm chí còn không nghĩ đến việc nhận lấy lễ vật mà Khương Xuân mang theo.

Khương Xuân chỉ có thể một tay mang thịt và điểm tâm, một tay ôm bình rượu, đi theo sau Khương Khê vào viện Khương gia.

Sau đó liền “á hự” một tiếng trong lòng.

Đại cô nàng đang dệt vải trông tiệm, nhưng hai tổ tông Vương gia lại ngồi dưới cây hoa quế, uống trà ăn trái cây, bộ dáng trông thật là an nhàn, không tranh chấp với đời.

Khương Khê hào hứng gọi to về phía hai người đang ngồi dưới tán cây: “Nương, chất nữ bên nhà ngoại con, Xuân nương, đã dẫn theo phu quân nàng mới đến thăm con dâu! Bạc tỷ nhi, mau đến chào Xuân biểu tỷ này.”

Kết quả, hai người phảng phất như không nghe thấy gì, tiếp tục uống trà và ăn trái cây.

Chất nữ thì không sao, nhưng ở trước mặt cháu rể như vậy thật là mất mặt, Khương Khê xấu hổ đến đỏ cả mặt.

Bà không dám làm gì với Tào bà tử, chỉ có thể thúc giục khuê nữ của mình là Bạc tỷ nhi: “Bạc tỷ nhi, nương kêu con đó, mau đến chào Xuân biểu tiểu của con.”

Vương Ngân Nhi vỗ vỗ tay để phủi sạch vụn trái cây, đứng lên chậm rì rì, sau đó lượn lờ yểu điệu mà đi về phía này.

Khi người đến gần, Khương Xuân lúc này mới nhìn rõ trang phục của nàng ta.

Trên người nàng ta là sam áo cổ đứng màu vàng nhạt với áo tơ lụa màu đỏ nước, dưới là một chiếc váy xanh lục như nước hồ, bên hông còn đeo một chiếc khăn tay trắng như tuyết.

Khí phái toàn thân này, hoàn toàn khác biệt so với hình ảnh của một tiểu đáng thương ăn không đủ no mặc không đủ ấm trước đây ở Vương gia.

Xem ra nàng sau khi bị nãi nãi Tào bà tử này bán cho một gia đình giàu có trong huyện thành nha hoàn, làm việc cũng không tệ lắm, nếu không Tết nhất cũng đã không thể về nhà.

 “Biểu tỷ.” Vương Ngân Nhi vung khăn, hành lễ tiêu chuẩn.

Sau khi đứng dậy, ánh mắt rơi trên người Tống Thời An, không chút e dè đánh giá từ đầu đến chân hắn vài lần.

Rồi cười nói khinh miệt: “Không nghĩ tới người thô thiển như biểu tỷ, lại chỉ nhìn mặt, nhìn người phu quân của tỷ tới cửa này, ốm yếu như vậy, chỉ có khuôn mặt còn trông được, thì có thể dùng cái gì?”

Khương Xuân cũng không tức giận, cười hì hì nói: “Ta phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, phu quân phụ trách xinh đẹp như hoa, đôi ta quả thật là một đôi trời định.”

Không đợi Vương Ngân Nhi đáp lại, nàng lại nhướng mày: “Làm sao, muội có ý kiến? Có ý kiến cũng phải nuốt vào, dù sao ta cũng không nghe muội đâu.”

Vương Nhân Nhi: “Tỷ…”

Bị đáp trả đến nói không ra lời.

Khương Khê thấy hai người cãi nhau, vội vàng lên tiếng hòa giải: “Xuân nương, đừng đứng bên ngoài gió lạnh, đi, vào trong ngồi đi.”

Thời điểm ánh mắt dừng lại trên người Khương Xuân, bà mới để ý đến lễ vật trong tay nàng.

Bà vội vã đưa tay ra mời, còn bảo Vương Ngân Nhi nhận lấy: “Bạc tỷ nhi, mau nhận lấy đồ trong tay biểu tỷ đi.”

Vương Ngân Nhi chưa kịp nói gì, Tào bà tử đã lên tiếng: “Đừng để con bé nhận, sợ làm bẩn xiêm y đẹp của con bé.”

Khương Xuân nhếch mép cười đầy mỉa mai.

Tào bà tử này quả là người biết chiều gió nào theo chiều ấy.

Trước kí Vương Ngân Nhi còn là một thứ vô dụng, Tào bà tử động tí là đánh chửi, không cho ăn no, cuối cùng đã gọi bọn buôn người tới, bán người đi.

Hiện giờ Vương Nhân Nhi được tiểu thư nhà gia chủ xem trọng, mặc vàng đeo bạc, còn tìm việc cho huynh tẩu mình ở trong huyện, lập tức trở thành cực cưng bảo bối được Tào bà tử nâng niu.

Khương Xuân và Tống Thời An được Khương khê dẫn vào ngồi ở nhà chính.

Khương Khê định đi pha trà thì bị Tào bà tử gọi lại, yêu cầu bà ấy dùng ấm trà mà mình và Vương Ngân Nhi đã dùng đến.

Nhìn ấm trà rót ra nước trà nhạt nhẽo, Khương Khê xấu hổ cười: “Nhà không còn trà, Xuân nương và cháu rể cố gắng uống tạm nhé.”

Khương Xuân biết Khương Khê có tình cảnh không tốt ở Vương gia, không muốn làm bà ấy khó xử, nên không nói thêm gì.

Chờ Khương Khê mang cơm trưa lên, Tào bà tử và Vương Ngân Nhi ngồi ở chỗ trên, còn cho hai vị khách bọn họ ngồi ở chỗ dưới.

Khách nghe theo chủ, Khương Xuân cũng không quá so đo, coi như là kính già yêu trẻ.

Nhưng Tào bà tử không cho đầu bếp trong nhà là Khương Khê ngồi vào bàn, khiến Khương Xuân nhất thời không thể giữ được bình tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play