Tống Thời An mỉm cười nhạt đầy châm biếm.

Xem ra mấy năm làm cáo mệnh phu nhân kiếp trước cũng không uổng công, đến một nữ nhân mổ lợn không biết chữ như nàng ta cũng có thể nhớ nguyên văn câu ‘Vợ thuở bần hàn không được bỏ’ trong Tứ Thư.

Hắn đặt chiếc bút lông đã tỉa vào hộp gỗ đựng giấy và mực, sau đó quay lưng về phía Khương Xuân và nằm xuống, chậm rãi kéo chăn lên.

Khương Xuân: “……”

Không thèm để ý đến ta nữa à?

Nàng vốn thuộc loại người như lừa, chỉ cần thuận theo nàng là được.

Hắn càng không để ý đến nàng, nàng lại càng hào hứng, càng muốn trêu chọc hắn.

Khương Xuân khẽ ho một tiếng, rồi cất giọng nói: “Phu quân, dạo này trời ngày càng lạnh, thân thể của chàng vốn đã yếu, không nên tiếp tục ngủ dưới chiếu nữa. Hãy lên giường đất mà ngủ đi.”

Tống Thời An nghe vậy, lập tức nhíu mày.

Nàng ta lại định giở trò gì đây?

Chẳng lẽ chỉ cần hắn lên giường, nàng sẽ lẻn vào chăn hắn rồi ép hắn động phòng?

Nàng là loại người phụ nữ lẳng lơ, đến đồ tể nơi chợ búa còn không chê, chẳng biết đến lễ nghĩa liêm sỉ là gì, hoàn toàn có thể làm ra những chuyện vô liêm sỉ như thế.

Hắn liền quả quyết từ chối: “Không cần.”

Khương Xuân ngay lập tức hét lên: “Không cần gì chứ, nếu chàng nhiễm lạnh mà sinh bệnh, tiền thuốc men chẳng lẽ không tốn bạc? Chàng tưởng tiền nhà chúng ta là do gió thổi đến sao?

Chàng biết điều thì mau tự mình lên đây, nếu không ta sẽ…”

Nàng nhanh nhẹn nhảy xuống đất, vừa bẻ ngón tay răng rắc, vừa cười nham hiểm mà đe dọa: “Nếu không thiếp sẽ tự tay bế chàng lên đấy!”

Tống Thời An: “……”

Nàng đúng là có ý đồ như vậy!

Hắn khẩn trương đến tức ngực, liền ho sù sụ, vừa ho vừa tức tối nói: “Ta, khụ, thân thể yếu đuối, không, khụ, không thể động phòng với ngươi.”

“Hả?” Khương Xuân nghe xong mặt đầy dấu hỏi.

Một lát sau, nàng “phì” một tiếng rồi cười phá lên: “Ha ha ha…”

Nàng cười nghiêng ngả, nước mắt cũng chảy ra.

Tống Thời An nhìn thấy bộ dạng của nàng, sao còn không hiểu rằng bản thân đã suy nghĩ lệch hướng?

Hắn lập tức cảm thấy xấu hổ, đến mức tai đỏ bừng, cơn ho cũng càng thêm dữ dội.

Khương Xuân thấy hắn ho đến mức rút ruột rút gan, lo lắng hắn sẽ giống như trong nguyên tác mà ho ra máu, liền vội vàng chạy tới giúp hắn vỗ lưng.

Tống Thời An phải mất một lúc lâu mới dần dần ngừng ho.

Khương Xuân chạy vào bếp, mở nắp nồi lớn, múc một bát nước còn ấm và mang về cho hắn uống.

Tống Thời An định cầm bát tự uống, ai ngờ tay hắn run quá, không thể cầm nổi chiếc bát sứ thô nặng, đành phải để nàng bón cho mình uống vài ngụm.

Sau khi bón nước xong, Khương Xuân không thèm quan tâm hắn có đồng ý hay không, trực tiếp bế cả người lẫn chăn của hắn lên giường.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại dọn dẹp chăn chiếu của mình và để hắn nằm ở đầu giường gần bếp nhất.

Còn nàng thì tự dọn xuống cuối giường.

Tống Thời An co ro trong chăn, lặng lẽ nhìn nàng bận rộn hết dọn dẹp chăn chiếu lại dọn giường, trong lòng cảm thấy ngổn ngang trăm mối.

Hắn cảm thấy mọi thứ trước mắt thật không thực.

Nhưng chiếc giường ấm áp là thật, đôi tay và đôi chân lạnh giá của hắn dần dần có chút ấm lên.

Khương Xuân hiểu rõ hắn là người có nhiều suy nghĩ, dù sao thì đây cũng là nhân vật mà chính nàng tự tay viết ra, chẳng ai hiểu hắn hơn nàng cả.

Vì thế trước khi ngủ, nàng khẽ nói một câu: “Yên tâm đi, trước khi chàng hoàn toàn hồi phục, ta không có ý định động phòng đâu.”

Động phòng có thể dẫn đến việc mang thai, mà cơ thể này mới chỉ mười bảy tuổi, nàng thật sự không muốn làm mẹ sớm như vậy.

Tống Thời An nghe xong những lời này, lập tức cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Nếu nói nàng ta, người đàn bà lẳng lơ này, có điểm tốt nào đó, thì chính là mỗi lời nói ra đều như đinh đóng cột, luôn giữ lời hứa.

Kiếp trước, nàng nói sẽ không động phòng với hắn, thì thật sự không động phòng, dù cho hắn đã làm quan nhất phẩm, nàng cũng tuyệt nhiên không gần gũi hắn.

Tuy nhiên, hắn yên tâm như vậy có phần quá sớm, bởi vì Khương Xuân của kiếp này không phải là Khương Xuân của kiếp trước.

Dĩ nhiên, đó là chuyện về sau.

***

Hôm qua, Khương Xuân dẫn Tống Thời An ở lại huyện cả ngày, việc giết lợn bán thịt đều do Khương Hà một mình đảm nhận, khiến trong lòng Khương Xuân có chút áy náy. Sáng sớm hôm sau, nàng liền dậy sớm để giúp cha giết lợn.

Nhưng Khương Hà vốn là người cần mẫn, còn dậy sớm hơn cả Khương Xuân.

Khi Khương Xuân đến, ông đã hạ gục được một con lợn béo, nước sôi cũng đã chuẩn bị sẵn, ông đang định bắt đầu cạo lông lợn.

Khương Xuân cằn nhằn: “Cha dậy sớm thế làm gì, sao không nằm thêm một chút nữa?”

Khương Hà cười chất phác đáp: “Cha tối qua ngủ sớm, đến giờ Dần thì nằm mãi không ngủ được nữa, nằm trằn trọc cũng khó chịu, chi bằng dậy làm việc cho tay chân hoạt động.”

Hai cha con hợp sức, chỉ mất nửa canh giờ đã xử lý xong một con lợn béo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play