Khi những tia nắng ban mai xuyên qua tấm rèm chiếu thẳng vào người, Trần Tinh Nhiên mới mở mắt, vươn vai một cách thỏa mãn.
Nắng ấm áp bao trùm cơ thể, thật dễ chịu. Mũi cậu hơi nghẹt một chút, nhưng ngoài ra thì không có cảm giác khó chịu nào. Trần Tinh Nhiên mở mắt, đờ đẫn một lúc, đầu óc vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn.
“Lạ thật, phòng mình là như này à…?”
Trần Tinh Nhiên nhìn chằm chằm một góc phòng một lúc, lý trí dần trở lại, cơn buồn ngủ mông lung ban nãy lập tức tan biến: “!”
Cậu đột nhiên ngồi dậy, ngó nghiêng khắp nơi. Trong phòng không còn bóng dáng Dương Vân Triệt mà yên ắng lạ thường nhưng ga trải giường, gối đầu dưới thân cùng với không khí xung quanh vẫn vương vấn mùi hương của Dương Vân Triệt, giống như mùi cỏ xanh thoang thoảng sau cơn mưa.
Cậu không biết mình bị chuyển từ sofa lên giường từ lúc nào, trên người vẫn đắp chiếc chăn lông tối qua, bên ngoài còn được đắp thêm một lớp chăn nữa, giống như cuộn sushi bọc kín mít cả người cậu. Trên sofa cách đó không xa có thêm một chiếc gối và một chiếc chăn nhỏ, chăn mở rộng và lờ mờ vẫn có thể nhận ra dấu vết của người đã ngủ ở đó tối qua nhưng người nằm trên sofa thì lại không thấy đâu.
Vậy là… Tối qua Dương Vân Triệt đã bế cậu lên giường, còn bản thân thì ngủ sofa à?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT