Tiếng nổ vang trời cùng ánh lửa đỏ rực chói mắt dường như vẫn còn ngay trước mặt, luồng nhiệt nóng bỏng lướt qua gò má, đau rát đến mức khắc sâu vào trí nhớ. Hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc đó, sau đó... chỉ còn là một khoảng trống rỗng.
Khi tỉnh lại, Trần Tinh Nhiên đã thấy mình ở trong một nơi xa lạ.
Cậu khó khăn mở đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ. Không có rèm che chắn, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu thẳng vào mí mắt.
Cậu híp mắt quan sát xung quanh. Hoàn toàn là một kiểu bài trí chưa từng thấy qua. Căn phòng không lớn, trông giống như một ký túc xá cao cấp dành cho một người. Bàn trà, sofa, kệ TV... Tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi.
TV trước mặt vẫn đang bật, chiếu gameshow nào đó mà cậu chưa từng biết đến. Giọng cười khoa trương của MC và khách mời tràn ngập cả phòng khách. Cổ cậu hơi đau vì ngủ sai tư thế trên sofa.
Khung cảnh trước mắt chân thực chẳng kém gì ký ức về ngọn lửa khi nãy. Đến mức Trần Tinh Nhiên nhất thời không thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là thật.
Trên bàn trà có một chiếc điện thoại bị ném lại tùy tiện. Không phải kiểu dáng mà cậu quen thuộc. Lớp vỏ bạc ánh lên cảm giác của công nghệ tương lai. Cậu nhíu mày, cầm điện thoại lên, bật sáng màn hình.
Năm 2047.
Thời gian hiển thị rõ ràng ngay trên màn hình.
“...”
Cậu nhìn chằm chằm vào con số ấy suốt mười giây, sau đó lật qua lật lại chiếc điện thoại trên tay, lại đảo mắt nhìn xung quanh một lần nữa. Cuối cùng, cậu mạnh tay véo vào mặt mình một cái —
“Au ——”
Cơn đau chân thực lập tức xua tan hết chút buồn ngủ còn sót lại. Trần Tinh Nhiên rốt cuộc xác nhận, đây không phải là mơ.
Cái quái gì đây?
Cậu nhớ rất rõ, mình vừa cùng bạn bè đón giao thừa xong. Trên đường về thì gặp tai nạn xe, sau đó liền mất ý thức.
Tại sao khi tỉnh lại, không chỉ cảnh vật xung quanh thay đổi, mà ngay cả thời gian cũng không giống?
... Mình xuyên không?
Vừa nghĩ đến khả năng này, giống như một công tắc nào đó được kích hoạt, một lượng lớn ký ức rời rạc bỗng ồ ạt tràn vào đầu như cơn sóng mạnh mẽ cuốn qua trí não.
“A...”
Gương mặt Trần Tinh Nhiên trong nháy mắt trở nên tái nhợt, cơn đau đầu dữ dội khiến cậu không nhịn được mà chống tay lên trán.
Vài phút sau, cậu mới lấy lại bình tĩnh, thở dài một hơi.
... Xong đời rồi.
Những mảnh ký ức truyền đến giống như từng thước phim rời rạc. Dù không trọn vẹn, nhưng ít nhất cũng giúp cậu đại khái hiểu được tình cảnh của mình.
Rõ ràng, nơi này không còn là Trái Đất mà cậu từng biết.
Lam Tinh — đó là tên của hành tinh này. Và thân phận hiện tại của cậu chính là một sinh viên mới của Học Viện Esport Thủ Đô, được sinh ra và lớn lên ở đây.
Đúng vậy, Học Viện Esport Thủ Đô.
Trần Tinh Nhiên lần đầu tiên tiếp xúc với cụm từ này từ trong ký ức, suýt chút nữa bật cười.
Cái tên nghe không giống trường học chính quy chút nào…
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu cười không nổi nữa.
Bởi vì thông tin trong ký ức nói rõ ràng rằng: ở thế giới này, trò chơi không phải là một ngành nghề vô bổ. Ngược lại, ngành công nghiệp game tại Lam Tinh phát triển vượt trội hơn hầu hết các lĩnh vực giải trí khác, trở thành một môn thể thao cạnh tranh mang tính đại chúng.
Mà Học Viện Esport Thủ Đô cũng không phải là một trường "gà mờ". Đây là học viện hàng đầu của Hạ Quốc, mỗi năm đào tạo và cung cấp hàng loạt nhân tài cho ngành công nghiệp game, từ tuyển thủ chuyên nghiệp, phân tích viên Esport đến nhà thiết kế trò chơi. Vị thế của nó tương đương với Thanh Hoa, Bắc Đại trên Trái Đất.
Trần Tinh Nhiên cảm thấy hơi đau đầu.
Cậu vốn dành phần lớn thời gian để luyện võ. Xuất thân từ một gia tộc võ thuật cổ truyền, hơn hai mươi năm qua cậu luôn gắn bó với vũ khí lạnh. Nhờ thiên phú vượt trội trong lĩnh vực này, cậu còn được Giới Cổ Võ phong danh hiệu "Đại Sư Binh Khí".
Cậu đưa tay lên giơ trước ánh sáng, nhìn kỹ bàn tay của mình.
Làn da mịn màng, các khớp ngón tay thon dài, giống như bước ra từ tranh vẽ.
Hoàn toàn khác với đôi bàn tay thô ráp, chai sạn đầy vết thương vì luyện võ suốt bao năm của cậu.
Ngày thường cậu gần như không động đến trò chơi, hiểu biết về Esport cũng chẳng nhiều. Đột nhiên bị ném vào một thế giới như thế này… chắc chắn không dễ sống rồi.
Cậu còn chưa kịp tiêu hóa hết đống ký ức hỗn loạn, cũng chưa nghĩ được phải làm gì tiếp theo, thì bất chợt —
“Cốc Cốc Cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Có người đến?
Trần Tinh Nhiên còn chưa kịp nghĩ xem nên đối diện với những người quen của thân thể này như thế nào, nên dứt khoát coi như không nghe thấy.
Nhưng tiếng đập cửa ngày càng mạnh hơn, đến cuối cùng gần như là nện thẳng vào cửa.
“Trần Tinh Nhiên, đừng có giả chết, mau ra đây cho tao! Tao biết mày đang ở trong đó!”
Giọng hét đầy khí thế, mang theo quyết tâm không đạt được mục đích thì không bỏ qua.
Trần Tinh Nhiên: “…”
Một lát sau, cửa ký túc xá mở ra.
Ngoài cửa là một thiếu niên tóc ngắn. Nhìn thấy Trần Tinh Nhiên cuối cùng cũng chịu ló mặt ra, cậu ta lộ vẻ mặt đầy bất mãn như đang "hận sắt không thành thép":
“Biết mở cửa à?”
Trần Tinh Nhiên: “… Không phải cậu bảo tôi mở hả?”
Mảnh ký ức trong đầu nói cho cậu biết thiếu niên này tên là Ngô Phi Ngang, là bạn cùng lớp của cậu, quan hệ giữa hai người có vẻ rất tốt.
“Biết bây giờ là mấy giờ không? Còn trốn trong ký túc xá không chịu ra ngoài?”
Ngô Phi Ngang nói: “Giải Người Mới sắp bắt đầu rồi, mày còn chưa chịu tập luyện. Mày quên vụ cá cược rồi hả?”
Giải Người Mới? Cá cược?
Trần Tinh Nhiên lục tìm ký ức về hai từ này, nhưng không tìm ra được gì để đáp lại.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu, Ngô Phi Ngang thở dài, nói: “Thật không hiểu nổi mày đang nghĩ gì nữa. Rõ ràng đến cả vòng loại còn chưa qua, vậy mà lại dám cá cược với Đổng Kỳ Dật rằng sẽ lọt vào bảng xếp hạng Giải Người Mới. Giờ thì hay rồi, cả trường đang chờ xem mày làm trò hề nè. Mày tính sao bây giờ?”
Trần Tinh Nhiên không muốn để lộ tình trạng hiện tại của mình, nên tiếp tục giả vờ im lặng.
Ngô Phi Ngang dường như đã quen với dáng vẻ này của cậu, cũng không tỏ ra khó chịu, chỉ lo tiếp tục nói: “Dù sao đi nữa, thua người chứ không thể thua khí thế, dù có đánh không lại thì cũng phải ra dáng một chút. Đi thôi.”
Vừa nói, cậu ta vừa vẫy tay ra hiệu cho Trần Tinh Nhiên đi theo.
Trần Tinh Nhiên: “Đi đâu?”
Ngô Phi Ngang: “Tập luyện chứ đi đâu nữa! Tao đã đặt chỗ cho mày rồi, Giải Người Mới cũng sắp diễn ra, ít nhất cũng phải ôm chân Phật vào phút chót chứ.”
Thái độ của Ngô Phi Ngang rất kiên quyết, Trần Tinh Nhiên không lay chuyển được cậu ta, còn chưa kịp nắm rõ tình hình đã bị kéo ra khỏi ký túc xá, mơ màng đi theo.
Hiện tại vẫn đang trong giờ học, trên đường trong trường không có nhiều người lắm. Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không dọc đường đi, Trần Tinh Nhiên cảm nhận được những ánh nhìn từ các sinh viên xung quanh. Có kẻ giễu cợt, có người khinh thường, cũng có vài ánh mắt mang theo sự thương hại.
Ngô Phi Ngang vừa kéo cậu đi vừa nói: “Thấy không? Mấy người đó đều đang chờ xem mày mất mặt đấy.”
Nói rồi cậu ta quay đầu lại liếc Trần Tinh Nhiên một cái, bất đắc dĩ nói: “Đừng có làm bộ ngoài cuộc như vậy nữa, nhìn tao còn căng thẳng hơn cả mày đây này.”
Trần Tinh Nhiên nghĩ thầm: ‘Tôi vừa mới tới, mấy chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến tôi hết…’
Nhưng xuyên không đến một thế giới khác là chuyện quá hoang đường, cậu cũng không biết nên giải thích thế nào. Vì vậy, chỉ có thể vừa quan sát xung quanh, vừa lặng lẽ đi theo Ngô Phi Ngang ra khỏi khuôn viên trường.
Rất nhanh sau đó, cả hai rời khỏi Học Viện Esport Thủ Đô, tiến đến một quán cà phê game gần trường.
Với danh tiếng là trường đại học hàng đầu cả nước về Esport, con phố trước cổng trường gần như trở thành thánh địa của game thủ. Không chỉ có vô số cửa hàng bán thiết bị ngoại vi và phụ kiện trò chơi, mà còn có hàng loạt quán cà phê game lớn nhỏ, không khí vô cùng sôi động.
Bước vào quán 【Cà Phê Game Phồn Tinh】, ngay lập tức, chị gái nhân viên quầy lễ tân liếc mắt đã nhận ra Ngô Phi Ngang, mỉm cười chào hỏi: “Lại tới nữa à, Phi Ngang?”
“Chào chị Khương Mạn!”
Ngô Phi Ngang cười tươi đáp lại.
Thấy vậy Trần Tinh Nhiên cũng học theo cậu ta chào hỏi.
Ánh mắt Khương Mạn dừng lại trên gương mặt Trần Tinh Nhiên, đôi mắt sáng lên: “Đây là bạn học của em à? Đẹp trai quá vậy, có bạn gái chưa?”
Trần Tinh Nhiên vừa mới xuyên vào cơ thể này, còn chưa kịp soi gương. Đúng lúc trước quầy có một chiếc gương nhỏ, cậu hơi nghiêng người nhìn thoáng qua, cuối cùng cũng thấy được diện mạo hiện tại của mình.
Nhìn qua chừng 17-18 tuổi, mái tóc đen mềm mại hơi rối, gương mặt thanh tú đến mức có phần quá mức. Đôi mắt so với người bình thường nhạt màu hơn một chút, dưới ánh sáng hắt vào còn ánh lên sắc hổ phách.
Dù nhìn từ góc độ nào, đây cũng là kiểu gương mặt khiến người ta đi ngang qua cũng phải ngoái đầu nhìn thêm mấy lần.
Trong mắt Trần Tinh Nhiên thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ngoại hình này so với diện mạo cũ của cậu không khác biệt là mấy, chỉ là trông trẻ hơn, có sức sống hơn. Ngay cả tên cũng giống nhau…
Thật trùng hợp đến khó tin.
Lúc này, Ngô Phi Ngang và Khương Mạn hàn huyên vài câu, sau đó hỏi: “Chị Khương Mạn, còn chỗ không?”
“Đã giữ sẵn cho em rồi.”
Khương Mạn thu ánh mắt từ Trần Tinh Nhiên về: “Khoang điều khiển A91, em biết chỗ chứ?”
“Biết, biết rồi.”
“Hôm nay trường các em có hai đội tuyển đang thi đấu ở đây đấy, rất nhiều người kéo đến xem, chỗ ngồi thực sự rất ít. Chị đã cực khổ giữ chỗ cho hai đứa rồi, nhớ cảm ơn chị đấy.”
“Thi đấu?”
Ngô Phi Ngang hơi sững người.
Hèn gì hôm nay quán cà phê game Phồn Tinh lại đông như vậy.
“Đỉnh!”
“Góc đột kích này, tuyệt vời!”
“Không hổ danh là sinh viên mới mạnh nhất năm nay, phản xạ đỉnh thật!”
“Chiêu vừa rồi đẹp xuất sắc luôn!”
Đám đông tụ tập trong quán game đột nhiên hò hét vang trời, khiến Trần Tinh Nhiên và Ngô Phi Ngang đồng loạt quay đầu nhìn.
Ở trung tâm sảnh lớn của quán, một màn hình thực tế ảo khổng lồ đang phát sóng trực tiếp trận đấu.
Trần Tinh Nhiên tò mò nhìn lên màn hình.
Từ lúc đến đây, các phương tiện và môi trường xung quanh không khác biệt quá nhiều so với Trái Đất, nhưng riêng về lĩnh vực trò chơi dường như vượt xa một khoảng lớn. Công nghệ đã bước vào kỷ nguyên thực tế ảo hoàn chỉnh. Chỉ riêng chiếc màn hình có thể hiển thị góc nhìn đa chiều này thôi cũng đã là thứ mà trình độ khoa học kỹ thuật trên Trái Đất còn lâu mới đạt được.
Trên màn hình, hai đội tuyển đang giao tranh 4v4 trực diện.
Các hiệu ứng kỹ năng rực rỡ liên tục tung ra, hình ảnh hoành tráng đến mức choáng ngợp. Ở tiền tuyến, hai chiến binh khổng lồ cầm kiếm và khiên lớn đang giao đấu, trông chẳng khác gì những cỗ xe tăng chắn phía trước.
Màn hình thay đổi góc quay, chuyển sang đặc tả hai đấu sĩ khác đang giao chiến ác liệt ở một góc khác trên chiến trường.
Một người cầm trường kiếm, một người cầm khoát đao, cả hai giằng co quyết liệt, khó phân thắng bại.
Ánh mắt Trần Tinh Nhiên dừng lại trên vũ khí trong tay bọn họ, đôi mắt hơi sáng lên.
Là người thừa kế của nhà họ Trần – một gia tộc cổ võ trên Trái Đất, cậu không thể nào quen thuộc hơn với những loại vũ khí lạnh này. Ở một góc độ nào đó, những món binh khí tỏa ra hơi lạnh và sát khí này, chính là một phần sinh mệnh của cậu.
Dù chỉ là một trò chơi, nhưng hình ảnh lại chân thực đến đáng kinh ngạc. Đường kiếm vạch qua không trung để lại quỹ đạo sắc bén, khi vũ khí va chạm tạo ra những chấn động nhẹ trong không khí. Tiếng kiếm rít gió vang lên sắc lạnh, tất cả đều giống hệt ngoài đời thật.
Trong thoáng chốc, ký ức của cậu như quay trở lại võ quán, ngày qua ngày rút kiếm, dậy sớm thức khuya, miệt mài rèn luyện với các loại vũ khí lạnh.
Trò chơi ở thế giới này… đã đạt tới trình độ như vậy rồi à?
“Là thằng Đổng Kỳ Dật kia.”
Ngô Phi Ngang nhìn về phía một khoang điều khiển bên cạnh, giọng đầy ngạc nhiên.
Trần Tinh Nhiên nhớ đã nghe qua cái tên này từ lời của Ngô Phi Ngang, hình như giữa cậu và người này còn có một vụ cá cược gì đó?
Theo ánh mắt của Ngô Phi Ngang, cậu nhìn thấy bên trong khoang điều khiển trong suốt, một thiếu niên đang nửa nằm bên trong với đôi mắt nhắm nghiền. Mái tóc đỏ rực vô cùng nổi bật.
Chính hắn ta là người đang điều khiển nhân vật cầm trường kiếm trên màn hình.
Trong trò chơi, người cầm khoát đao đang dồn ép đối phương một cách dữ dội. Những cú vung đao rộng và mạnh mẽ, khí thế ào ạt như bão táp, ép Đổng Kỳ Dật liên tục lùi lại, gần như không thể chống đỡ nổi.
“Choang—”
Âm thanh binh khí va chạm vang lên bên tai Trần Tinh Nhiên, nghe thật dễ chịu.
“Thằng cầm khoát đao kia mạnh thật đấy.”
Ngô Phi Ngang vừa chăm chú theo dõi, vừa không tiếc lời khen ngợi: “Khoát đao vốn có sát thương rất cao, cậu ta chắc đã nâng cấp đầy công kích phù văn, ăn trọn một đao là không chịu nổi. Đổng Kỳ Dật sắp hết máu rồi.”
Những khán giả xung quanh cũng nhao nhao phụ họa.
“Đổng Kỳ Dật sắp thua rồi.”
“Trường kiếm đánh khoát đao vốn dĩ đã khó, huống hồ kỹ năng của Đổng Kỳ Dật đều tung ra hết mà vẫn không xoay chuyển được thế cục. Tôi thấy trận này cậu ta thua chắc.”
“Không thể nào, đây là sinh viên mới mạnh nhất học viện Esport Thủ Đô á? Chỉ có vậy thôi sao?”
“Xem ra Đổng Kỳ Dật cũng không lợi hại như người ta đồn.”
Ngô Phi Ngang gãi cằm, quay sang nói với Trần Tinh Nhiên: “Có khi cậu thật sự có cơ hội thắng cược với hắn đấy.”
Ánh mắt Trần Tinh Nhiên rời khỏi màn hình thực tế ảo, thản nhiên nói: “Không, Đổng Kỳ Dật sẽ thắng.”
Ngô Phi Ngang ngớ người.
“Hả?”