Tuy Trần Tinh Nhiên chỉ mới mười tám tuổi nhưng kiếp trước đã sống thêm hơn hai mươi năm nữa, khiến tính cách của cậu trưởng thành hơn hẳn so với những người đồng trang lứa. Đối mặt với Dương Vân Triệt hai mươi ba tuổi, trong lòng cậu cũng chỉ xem anh như đàn em.
Chuyện Dương Vân Triệt bị đau bao tử thì ai cũng biết. Lúc còn ở căn cứ, vì anh là đội trưởng nên La Bạch Bạch với mấy người kia thấy Dương Vân Triệt lừa Phó Châu lén ăn vặt cũng chỉ dám mắt nhắm mắt mở cho qua, tức thì có tức đó nhưng không ai dám nói gì, càng đừng nói đến chuyện tịch thu đồ ăn của anh.
Trước thái độ tự nhiên tùy tiện của Trần Tinh Nhiên, Dương Vân Triệt hơi khựng lại. Anh định với tay lấy lại bịch khoai tây chiên, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Trần Tinh Nhiên, anh lại vô thức rút tay về.
Sao lại có cảm giác như mình bị phụ huynh bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu quen thuộc vậy trời…
Nhỏ tuổi mà y chang ông cụ non.
Dương Vân Triệt âm thầm nghĩ, ngại ngùng rút tay lại rồi đẩy ly cà phê trên bàn về phía Trần Tinh Nhiên: “Nè.”
Cả ly caramel latte được giữ ấm bằng cốc giấy, nhiệt độ vừa vặn ấm áp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play