Trần Tinh Nhiên đương nhiên sẽ không phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy.
Cậu biết roi dài của Loạn Phù Sinh đang quét tới từ phía sau, nhưng vẫn không lùi lại mà lao thẳng về trước, nhìn thì có vẻ để lộ sơ hở ở sau lưng, nhưng thực chất chỉ là một cái bẫy.
Bị lừa rồi.
Trần Tinh Nhiên cảm nhận được tiếng roi xé gió lao đến từ sau lưng nhưng không hề quay đầu. Đường đao trong tay cậu vẽ một vòng cung sắc bén trong không khí, nửa người trước xoay theo một vòng tròn nhỏ, rồi dùng chính lưỡi đao đón lấy đòn roi quất tới. Một tiếng va chạm chói tai vang lên!
Cậu không chỉ hóa giải đường roi, mà còn mượn lực để điều chỉnh quỹ đạo vung đao. Cùng lúc đó, cậu siết chặt cơ bụng, cả người như một sợi dây thừng bị kéo căng, cơ thể chỉ chớp mắt đã căng cứng, Đường đao trong tay cũng như một vầng trăng khuyết sắc lạnh, mang theo thế công mạnh mẽ không gì cản nổi quét về phía trước!
Loạn Phù Sinh hoàn toàn không ngờ tới diễn biến này, đầu óc chưa kịp phản ứng thì roi dài đã bị lệch quỹ đạo. Hắn căn bản không kịp phòng ngự, chỉ có thể cứng rắn đón đòn.
Cú chém của Trần Tinh Nhiên chính xác chạm tới mục tiêu, nhưng cậu còn chưa kịp tận dụng cơ hội để đánh tiếp thì bất ngờ cảm thấy bả vai tê rần, cả người bị cú quất mạnh từ roi dài đánh trúng!
Cậu khựng lại một chút.
Loạn Phù Sinh thu roi về, nhướn mày: “Vừa rồi cậu ra đòn rất xuất sắc. Cậu là người mới thật à?”
“Ừ.”
Trần Tinh Nhiên gật đầu, ánh mắt dừng lại ở phần eo của Loạn Phù Sinh, rồi lập tức hiểu ra vấn đề.
Hơn hai mươi năm luyện võ đã sớm khắc sâu vào xương tủy của cậu, khiến cậu vô thức xem trò chơi như thực chiến.
Nếu đây là một trận đấu thực sự, với đòn đánh vừa rồi, lưỡi đao của cậu đã lướt qua eo đối phương, vết thương sẽ gây đau đớn làm chậm đi phản ứng của Loạn Phù Sinh, khiến hắn theo bản năng ưu tiên bảo vệ nửa thân không bị thương, từ đó rơi vào thế yếu. Nếu vậy, những đòn tiếp theo của Trần Tinh Nhiên sẽ khiến đối phương không còn đường lui.
Cận chiến bằng vũ khí lạnh vừa hoa mỹ lại đầy nguy hiểm. Cơ thể con người yếu ớt, trước lưỡi dao sắc bén gần như không có sức chống cự. Sự sống và cái chết thường chỉ quyết định trong khoảnh khắc.
Trần Tinh Nhiên đã tính toán rất rõ, thậm chí còn dự đoán cả cách cơ bắp đối phương sẽ co giật sau khi trúng đòn.
Nhưng cậu quên mất... đây chỉ là một trò chơi.
Cú chém chính xác của cậu chỉ làm rớt một mảnh giáp trên người đối phương, động tác của hắn khựng lại trong giây lát, nhưng ảnh hưởng không đáng kể. Trong game cũng không có cảm giác đau, sẽ không có chuyện vì bị thương mà ảnh hưởng đến động tác, càng không vì mất máu mà đầu óc choáng váng hay tầm nhìn mơ hồ…
Có lẽ, tư duy của cậu cần phải thay đổi một chút.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, cậu lại giao đấu với Loạn Phù Sinh thêm vài lần nữa.
Nếu là thực chiến ngoài đời, một tay cậu cũng đủ để đánh bại đối thủ. Nhưng đây là trò chơi. Dù cảm giác chân thực đến mức không khác gì thế giới thực, vẫn có những cơ chế đặc thù riêng của game.
Ví dụ như trong trò chơi này có thiết lập điểm yếu. Những vị trí như giữa hai chân mày, yết hầu, tim... được coi là điểm yếu, nếu tấn công vào đó sẽ gây sát thương cao hơn so với những chỗ khác. Trong một khoảng thời gian ngắn, nếu liên tục đánh trúng điểm yếu, thậm chí có thể kích hoạt hiệu ứng "hạ gục ngay lập tức".
Ví dụ như dù trò chơi không có cảm giác đau, nhưng nhân vật vẫn có phản ứng khi bị trúng đòn. Nếu cánh tay bị thương, trong thời gian ngắn sẽ không thể phát lực, hoặc nếu bị đánh trúng điểm yếu, nhân vật sẽ rơi vào trạng thái cứng đờ trong chốc lát.
Ví dụ như trò chơi này có hệ thống kỹ năng. Mỗi nhân vật đều có kỹ năng riêng, bao gồm kỹ năng bị động và tuyệt chiêu đặc biệt. Khi giao đấu, không chỉ dựa vào kỹ thuật dùng vũ khí mà còn cần biết cách tận dụng kỹ năng đúng lúc.
Biết cách sử dụng kỹ năng hợp lý có thể bù đắp một phần chênh lệch về thao tác.
Chính tại điểm này, Trần Tinh Nhiên bất ngờ ăn một cú đau điếng.
Cậu nhìn thanh máu của mình đột nhiên tụt xuống gần một nửa mà không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Loạn Phù Sinh bật cười giải thích: “Tôi vừa bật kỹ năng Vu Độc, trong khoảng thời gian hiệu lực, mỗi lần tấn công đều sẽ tích lũy độc tố. Sát thương từ độc bỏ qua giáp phòng thủ, đánh thẳng vào máu, nên cậu phải chú ý điểm này.”
“Ừm.”
Mục đích chính của Trần Tinh Nhiên vẫn là học hỏi và tìm hiểu cơ chế trò chơi. Cậu chưa dùng toàn lực, nhiều lần nhìn thấy sơ hở của Loạn Phù Sinh nhưng không tận dụng ngay mà vẫn duy trì nhịp độ của mình, tiếp tục quan sát và điều chỉnh những thói quen không cần thiết.
Là một bậc thầy vũ khí danh tiếng trong giới võ thuật, thiên phú võ đạo của cậu không cần bàn cãi.
Sau vài lần giao đấu, cậu đã phát hiện ra một số vấn đề trong thói quen chiến đấu của mình, đồng thời nắm bắt được một phần cơ chế của trò chơi.
Chỉ cần điều chỉnh hợp lý, trò chơi này đối với cậu cũng không quá khó.
Trước khi bước vào thế giới này, Trần Tinh Nhiên đã rất lâu rồi không có cơ hội luyện tay một cách thoải mái như thế này.
Chiến đấu bằng vũ khí lạnh vô cùng tàn khốc, việc đổ máu hay bị thương là điều quá bình thường. Nếu không nắm chắc tình hình, thậm chí có thể mất mạng. Vì vậy, dù danh tiếng đã vang xa, cậu hiếm khi thực sự ra tay, bởi luật pháp xã hội không cho phép. Khi luyện tập với người khác, phần lớn cậu đều dùng vũ khí gỗ, đánh đến một mức độ nhất định thì dừng lại, rất nhiều chiêu thức sát thương cao không thể sử dụng, nên khi giao đấu thật sự, cảm giác không được thỏa mãn.
Nhưng trong trò chơi thì khác.
Trần Tinh Nhiên càng đánh càng hưng phấn.
Đã lâu rồi cậu không cảm nhận được cảm giác nhiệt huyết sôi trào này. Vũ khí trong tay giống như một phần cơ thể cậu, hơi lạnh của kim loại dường như lại khơi lên ngọn lửa trong sâu thẳm linh hồn cậu.
“Két——!”
Hai vũ khí va chạm, chỉ trong hai giây ngắn ngủi, Đường đao của Trần Tinh Nhiên đã giao chiến với roi dài của Loạn Phù Sinh nhiều lần.
Một tiếng động nặng nề vang lên, Đường đao trong tay Trần Tinh Nhiên đột nhiên bị đánh văng ra, xoay tròn mấy vòng trên không trung, tạo thành một đường vòng cung rồi rơi xuống đất.
Cùng lúc vũ khí rời tay, cậu cũng rơi vào trạng thái cứng đờ trong thoáng chốc.
Trần Tinh Nhiên: “?”
Loạn Phù Sinh nhìn biểu cảm đầy ngơ ngác của anh, bật cười rồi giải thích: “Đây là một đặc tính của vũ khí hạng nặng trong Vận Mệnh, gọi là 【Bạo Đao】.”
“Bạo Đao?”
“Ừ, có nghĩa là khi hai bên giao đấu, nếu bên yếu thế không thể đua lại vũ khí đối phương, mà trong thời gian ngắn lại va chạm quá nhiều lần, đạt đến ngưỡng giới hạn của vũ khí, thì vũ khí sẽ tự động rơi khỏi tay.”
Nói xong Loạn Phù Sinh cúi xuống nhặt Đường đao lên, tiện tay ném vào ba lô của mình: “Lúc này vũ khí có thể bị người khác nhặt lấy, nên cậu nhớ sau này khi chiến đấu, hãy mang theo ít nhất hai món vũ khí dự phòng, đồng thời để trống một ô trang bị vũ khí. Như vậy, nếu bị mất vũ khí chính thì vẫn còn cái khác để dùng. Nếu cướp được vũ khí cao cấp của người khác, còn có thể tiện tay lấy luôn.”
Trần Tinh Nhiên: “……”
Tình huống này thật là đủ loại biến số.
Sau vài trận đánh, cậu cảm thấy mình đã nắm bắt được cơ bản quy tắc trò chơi, cũng hiểu thêm về thế giới này. Đang định nghiêm túc so tài với Loạn Phù Sinh thì đối phương đột nhiên nói:
“Được rồi, tới giờ rồi, tôi phải đi tập huấn với đội. Hôm nay đến đây thôi.”
Dừng một chút, Loạn Phù Sinh nói tiếp: “Tuy cậu cấp thấp, nhưng có thiên phú không tệ. Tôi thấy cậu rất có tiềm năng đấy.”
Chỉ trong hơn một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, hắn đã nhìn thấy nhiều thao tác rất sắc bén từ Trần Tinh Nhiên, thậm chí có những góc độ ra đòn xảo quyệt đến mức khiến hắn cũng khó lòng đối phó.
Không hổ là người bước ra từ Học Viện Esport Thủ Đô.
Nghĩ vậy, Loạn Phù Sinh nói: “Cậu có thể tự luyện thêm bằng cách đánh hạng nhiều hơn. Chế độ võ đạo đúng là rất hợp để rèn kỹ năng dùng đao, nhưng về bản chất, trò Vận Mệnh này vẫn lấy lối chơi sinh tồn làm chủ. Hơn nữa, khi thật sự giao chiến trong chế độ sinh tồn, đấu đao chỉ là nền tảng. Còn có ý thức chiến thuật, phán đoán cục diện, cách sử dụng kỹ năng... những thứ này không thể chỉ luyện đao mà thành thạo được.”
“Ừ.”
Trần Tinh Nhiên gật đầu, nét mặt nghiêm túc:
“Cảm ơn anh.”
“Không có gì, chuyện nên làm thôi.”
Loạn Phù Sinh vẫy tay: “Vậy tôi đi huấn luyện đây.”
…
Sau khi Loạn Phù Sinh rời game, phòng đấu cũng tự động đóng lại.
Trần Tinh Nhiên bất giác cảm khái.
Thì ra chơi game có thể thú vị đến vậy.
Không cần lo lắng những hạn chế ngoài đời, có thể giao đấu với đủ loại cao thủ, từng bước đều là những nước cờ tâm lý phức tạp và những pha tung chiêu lừa đối thủ. Cảm giác cầm vũ khí cũng chân thực đến mức khó tin.
Hồi còn ở thế giới trước, ngay khi cậu lần đầu bộc lộ thiên phú vượt trội với vũ khí, thầy của cậu từng tiếc nuối thở dài: “Sinh không gặp thời. Nếu em sinh ra vào thời đại cổ võ thịnh hành, chắc chắn sẽ có chỗ đứng. Biết đâu có thể trở thành danh gia võ thuật lưu danh sử sách.”
Tiếc là trong xã hội hiện đại, cổ võ chỉ là một lĩnh vực nhỏ bé, tài nghệ của cậu cũng chẳng có nhiều đất dụng võ.
Nhưng giờ đây ở thế giới này, dù cũng là thời đại khoa học kỹ thuật tiên tiến, nhưng ngành game lại vô cùng phát triển. Nhìn hàng loạt vũ khí tỏa ra ánh kim lạnh lẽo trước mắt, trong lòng cậu bỗng dâng lên một cảm giác rạo rực khó tả.
Nghĩ theo một hướng khác, việc cậu bị tai nạn xe cộ rồi bất ngờ đến thế giới này, có lẽ không hẳn là điều tệ hại.
Trần Tinh Nhiên không rời game ngay mà tự mở một phòng đấu chế độ võ đạo, vào khu luyện tập, triệu hồi một cọc gỗ AI rồi bắt đầu chăm chú tập luyện.
Trận chiến với Loạn Phù Sinh vừa rồi giúp cậu tìm lại cảm giác trước đây, khi cậu từng lang bạt khắp các võ quán, không ngừng khiêu chiến cao thủ để mài giũa bản thân.
Hơn nữa, Loạn Phù Sinh chỉ là một thành viên trong đội tuyển trẻ mà thôi.
Trong thế giới này, nơi ngành game cực kỳ phát triển, có rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đã thành danh từ lâu. Mỗi người đều có phong cách chiến đấu riêng, thực lực cũng không thể coi thường.
Chỉ nghĩ đến việc có nhiều cao thủ như vậy để thách đấu, ánh mắt cậu không giấu nổi sự phấn khích.
Trong phòng luyện đao, Trần Tinh Nhiên cầm chặt thanh Đường đao, từng nhát chém vung ra liên tục, mượt mà và sắc bén. Nếu Loạn Phù Sinh mà có mặt ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến thốt không nên lời.
So với lúc đấu với hắn vừa rồi, cứ như cậu đã biến thành một người hoàn toàn khác!
Đao pháp của Trần Tinh Nhiên quỷ dị khó lường. Có lúc nhanh như gió bão, sấm sét xé rách bầu trời, để lại một vệt sáng lạnh lẽo, ẩn chứa sát khí khiến người ta lạnh cả sống lưng. Có lúc lại dày đặc như cơn mưa rào, từng tia sáng lóe lên liên tục như sao sa, khiến đối thủ hoa mắt không kịp phản ứng. Lại có lúc đao ý hòa hợp, tạo nên một mạng lưới phòng thủ kín kẽ trước người, mỗi chiêu đều có thể chặn đứng đòn tấn công từ AI một cách chính xác.
Trần Tinh Nhiên có thể sử dụng rất nhiều loại vũ khí, nhưng trong số đó, cậu đặc biệt yêu thích Đường đao.
Bộ đao pháp của cậu cũng là do tự mình sáng tạo, kết hợp tinh hoa từ nhiều trường phái, công thủ toàn diện, sắc bén và chính xác. Cậu có thể tấn công từ bất kỳ góc độ hiểm hóc nào, nhưng cũng có thể lập tức chuyển sang phòng thủ, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Nếu quan sát kỹ, trong đao pháp của cậu thậm chí còn phảng phất bóng dáng của "Tiếu Xuân Đao"—tàn nhẫn, lạnh lẽo, tưởng chừng vô tình nhưng thực chất mỗi chiêu đều là sát chiêu, chỉ cần một khoảnh khắc là có thể đoạt mạng đối thủ.
Trong tay cậu, Đường đao dường như có linh hồn, hòa làm một với cơ thể. Mỗi lần cơ bắp siết chặt, mỗi nhịp thở biến đổi, tất cả đều ăn khớp hoàn hảo với lưỡi đao trong tay.
Nếu như Vương Nhiễm—người được mệnh danh là Tiếu Xuân Đao—tận mắt chứng kiến, chắc chắn cũng phải tán thưởng: “Người này, đao ý đã đạt đến cảnh giới siêu phàm!”
Trần Tinh Nhiên tiếp tục luyện tập trong phòng đao thêm vài tiếng, cố tình điều chỉnh cách ra đòn để phù hợp với cơ chế của trò chơi. Cậu tập trung vào việc nhanh chóng tìm sơ hở của đối thủ, khai thác nhược điểm và tung ra đòn đánh chí mạng, không cho kẻ địch cơ hội thở dốc. Mục tiêu của cậu là rút ngắn thời gian chiến đấu nhưng tối đa hóa sát thương.
“Keng——”
Tiếng vũ khí va chạm vang lên, thanh kiếm dài trong tay AI bị đánh bật ra, rơi xuống đất, còn bản thân AI cũng rơi vào trạng thái tạm thời bị tê liệt.
Khắp phòng luyện đao, vũ khí rải rác khắp nơi, tựa như một biển binh khí mênh mông, trông vô cùng hoành tráng.
Sau khi tung ra nhát đao cuối cùng đánh bại AI, Trần Tinh Nhiên khẽ thở dài, xoay cổ tay, vẽ một vòng đao hoa đẹp mắt rồi tra Đường đao vào vỏ.
Cậu mở giao diện, thoát khỏi trò chơi.
Ngô Phi Ngang đã đứng chờ sẵn bên ngoài khoang điều khiển.
“Ra rồi hả? Sao rồi?”
Thấy Trần Tinh Nhiên bước ra, cậu ta vội hỏi.
“Ừ, học được khá nhiều thứ.”
Trần Tinh Nhiên cười hài lòng.
“Vậy thì tốt!”
“À đúng rồi, ID tạm thời và tiền thuê khoang điều khiển hết bao nhiêu vậy? Tôi chuyển khoản lại cho ông.”
Trần Tinh Nhiên không phải kiểu người thích nợ nần, nên lập tức muốn trả lại số tiền mà Ngô Phi Ngang đã ứng trước.
Cậu rút điện thoại ra, hơi lóng ngóng một chút rồi thao tác chuyển khoản.
“……”
Nhìn số dư trống trơn trong tài khoản, cậu im lặng vài giây.
Ê… nghèo đến mức này luôn hả?
Số tiền trong tài khoản chắc chỉ đủ mua một bữa cơm.
“Thôi đi, có bao nhiêu đâu mà căng thẳng vậy.”
Ngô Phi Ngang xua tay, tỏ ra không hề bận tâm.
“Ông luyện tập cả buổi trưa rồi, đi thôi, tôi mời ăn một bữa.”
Trần Tinh Nhiên hơi ngại ngùng.
Theo lẽ thường, Ngô Phi Ngang đã giúp cậu, đáng lẽ cậu phải là người mời cơm cậu ta mới đúng.
Nhưng vấn đề là… tài khoản trống rỗng mất rồi.
“À này…”
Cậu ho nhẹ một tiếng, ngập ngừng nói: “Ông có thể giới thiệu công việc làm thêm nào đó cho tôi không?”
“Hả?”
Ngô Phi Ngang nhìn cậu đầy thắc mắc. Thấy mặt cậu hơi đỏ lên vì ngại, cậu ta lập tức hiểu ra.
“Làm thêm à…”
Ngô Phi Ngang xoa cằm, suy nghĩ rồi nói:
“Để tôi nghĩ thử xem…”
Ánh mắt cậu ta dừng lại trên khuôn mặt quá mức thanh tú của Trần Tinh Nhiên. Không nói đến chuyện khác, dù kỹ năng chơi game của cậu có hơi "cùi" một chút, nhưng ngoại hình thì đúng là không thể chê vào đâu được. Ngay từ đầu năm học, cậu đã bị người ta lén chụp ảnh rồi đăng lên diễn đàn, đến giờ bài đăng đó vẫn còn một đống bình luận xin cách liên lạc.
Mắt Ngô Phi Ngang sáng lên:
“Hay là thử livestream coi sao?”