Triều hội kết thúc, Cơ Tổ đi vào hậu điện, Cố tướng và Lưu tướng cũng theo vào, quả nhiên như Cơ Tổ đã nói, Lưu tướng trên triều vừa tham hặc hắn một bản tấu.
Lưu tướng vừa tham xong, lập tức Cố tướng đứng ra nói một tràng, ý rằng vương gia chúng ta tuổi trẻ tài cao, vì chuyện này mà lao lực đến sinh bệnh, chẳng phải hôm nay vương gia cũng không lên triều sao? Cho nên dù có làm sai cũng nên khoan dung ba phần. Cuối cùng, Cơ Tổ chỉ phạt nhẹ hắn ba tháng bổng lộc, coi như kết thúc chuyện này.
Ngự sử đều không lên tiếng, điều này khiến Cơ Vị Tưu cảm thấy khá bất ngờ. Hắn luôn nghĩ rằng đám Ngự sử này đang chờ cơ hội để dâng sớ hặc tội hắn, nhưng hóa ra từng người một lại như không nghe thấy gì, cứ như chức quan của mình là hư danh, im thin thít lẫn trong đám đông mà không hề hé miệng.
“Gặp qua vương gia.” Lưu tướng vừa mới dâng sớ buộc tội hắn, giờ gặp lại vẫn tươi cười hành lễ, chẳng có chút ngượng ngùng nào. Cố tướng cũng theo đó mà hành lễ. Sau khi Cơ Tổ ban chỗ ngồi, hai vị các lão uống một ngụm trà cho nhuận họng, tiếp theo liền nói: “Đột Quyết lang sói dã tâm, lại dám lớn tiếng trong triều! Thánh Thượng tuyệt đối không thể đồng ý!”
Cố tướng cũng gật đầu phụ họa, trong mắt ông, Đột Quyết, tên Ô Nhĩ vương kia, thật đúng là được voi đòi tiên, chuyện gì cũng dám nói trong triều. Chẳng lẽ hoàng thất Nam Chu là loại bắp cải trắng, vừa ý là có thể mở miệng xin sao?
Cơ Tổ thần sắc nhàn nhạt, y nghiêng đầu nhìn sang Cơ Vị Tưu: “Thụy vương nghĩ thế nào?”
Cơ Vị Tưu có thể nghĩ thế nào? Hắn thẳng thắn nói: “Không nghĩ gì khác, thần đệ không muốn. Nếu hoàng huynh có ý ban hôn, thần đệ chỉ đành đến Thái Miếu khóc tổ tông thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT