“Bệ hạ.” Khánh Hi công công cầm công văn bước nhanh vào: “Bát bách lý gia cấp.”*

(Tám trăm dặm khẩn cấp)

Cơ Tố lập tức đặt bút ngự xuống, giơ tay nhận lấy, vừa hỏi: “Gửi từ đâu đến?”

Khánh Hi công công thận trọng lui một bước, cúi đầu nói: “Phủ Tuyền Châu.”

Cơ Tố khẽ giãn mày, liếc nhìn Khánh Hi công công đang nịnh nọt cười, sau đó mới mở công văn — quả nhiên là của Cơ Vị Tưu gửi tới.

“Cũng có tiến bộ.” Cơ Tố giọng nhạt, mang chút ý tứ chế giễu: “Lần này cuối cùng cũng biết gửi thư cho trẫm.”

Còn việc tự ý dùng tám trăm dặm khẩn cấp, Cơ Tố không nói gì, chờ Cơ Vị Tưu về sẽ tính sổ sau.

Khánh Hi công công giữ nguyên nụ cười, liên tục gật đầu.

Cơ Vị Tưu trong thư viết: [Lâu không thư từ, vô cùng mong nhớ, thần đệ lâu nay ở sông biển, không hợp khí hậu, nay tạm nghỉ vài ngày tại Tuyền Châu, thích nghi được thủy thổ, cả ngày nhàn nhã, cùng bạn chơi bài, rất khoái chí, không cần lo lắng, kính dâng chút lễ mọn, mong tiến cống lên huynh.]

… Đây đều là cái gì vậy?

Cơ Tố nhàn nhạt nghĩ, mới trên thuyền bảy tám ngày mà gọi là ‘lâu nay ở sông biển’? Ở Tuyền Châu chưa đến một ngày đã ‘thích nghi thủy thổ’? Còn ‘cả ngày nhàn nhã, cùng bạn chơi bài, rất khoái chí, không cần lo lắng’?

Cơ Tố đặt thư xuống, không ngờ thấy một tờ giấy rơi ra, Khánh Hi công công cúi người nhặt lên, dâng lên cho Cơ Tố. Cơ Tố nhận lấy xem, lập tức nhíu mày.

[Ngày ngày bị ám sát, may nhờ Thanh Huyền Vệ cứu, không chút thương tổn. Sau khi điều tra, phát hiện chỉ là hiểu lầm. Tri phủ Tuyền Châu tặng lễ trấn an, quả là đáng mừng. Cam Tuyền biệt uyển gần trang điền tốt, lòng đệ ưa thích đã lâu, mong huynh ban cho.]

Cam Tuyền biệt uyển cũng nằm ở Kinh Kỳ, trên một ngọn núi nhỏ, đỉnh núi có suối nước nóng, được xây dựng trên vách núi. Từ đó nhìn xuống có thể thu trọn Yến Kinh, ngẩng đầu có thể ngắm bầu trời sao. Lúc nhỏ, Cơ Vị Tưu từng theo Cơ Tố đến một lần rồi yêu thích, gặp cơ hội lại hỏi xin Cơ Tố.

Khánh Hi công công thấy Cơ Tố hồi lâu không nói, cẩn thận hỏi: “... Thánh Thượng? Chẳng lẽ tiểu điện hạ gặp chuyện rồi?”

Cơ Tố tiện tay ném tờ thư xuống, lạnh lùng cười: “Gặp chuyện rồi… Hắn cũng không biết xấu hổ mà mở miệng xin trẫm.”

Khánh Hi công công chần chừ một lát, nhặt tờ thư trên đất lên xem, thấy Cơ Vị Tưu nói bị ám sát, lòng liền căng thẳng. Đọc đến đoạn sau biết hắn không bị thương, lại thở phào nhẹ nhõm, cười: “Tiểu điện hạ vẫn còn trẻ con như vậy!”

Hắn cũng không nhắc gì thêm, chỉ cười híp mắt nói: “Điện hạ bị oan ức, liền mách với ngài đấy! Giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng tỏ như vậy, lại có thích khách lẻn vào biệt uyển Hoàng thất hành thích. Dù là hiểu lầm, cũng đủ khiến người ta kinh hãi! Tri phủ Tuyền Châu thật sự thất trách rồi!”

Tri phủ là cha mẹ dân trong một phủ, có trách nhiệm quản lý đời sống dân chúng trong toàn phủ. Nếu cai trị phong điều vũ thuận, dân chúng giàu có yên bình, tự nhiên không xuất hiện thích khách. Nay có thích khách, lại lẻn vào biệt uyển Hoàng thất, thì vị tri phủ này trước tiên phải chịu một tội ‘sơ suất’. Tiếp đó còn phải chịu thêm một tội ‘bất lực’, hai tội này lớn nhỏ tuỳ thuộc vào sự định đoạt của Thánh Thượng. Nhẹ thì khiển trách, nặng thì tru di cả nhà.

Cơ Tố một tay đặt trên án, bàn tay ấy thon dài như ngọc, hắn khẽ gõ vài cái lên bàn, lại lạnh lùng cười: “Hắn nào phải oan ức, rõ ràng là uy hiếp.”

Tên tiểu tử thối này thiếu chút nữa đã viết rõ trong thư rằng: ‘Ta trong thư này một chữ cũng không nhắc tới mẫu hậu, chuyện này nguy hiểm thế nào ngươi biết rồi. Nếu không cho ta Cam Tuyền biệt uyển, lá thư sau ta sẽ kể với mẫu hậu là ta bị ám sát!’

Khánh Hi công công cười cầu tài: “Thánh Thượng, vậy Cam Tuyền biệt uyển...”

“Cho hắn.”

Nói xong, Cơ Tố đứng dậy rời đi. Khánh Hi công công vâng dạ, ngẩng đầu đã không thấy người đâu. Thấy giờ cơm tối gần đến, ông vội bảo Tiếu Trác công công đi chuẩn bị, còn mình nhanh bước theo sau, chờ lệnh dưới hành lang.

Hôm nay Cố tướng tiến cung, được ban bữa. Là tri kỷ của Thánh Thượng, Cố tướng quen việc dùng bữa trong cung, nhưng lần này lại có thêm món cá vảy mềm, chiên vàng óng, thịt cá béo thơm, không xương, khiến Cố tướng cũng ăn thêm vài miếng, cảm thán: “Thần nửa đời người, không hối tiếc nhất chính là theo Thánh Thượng.”

Cơ Tố nâng mắt, chờ hắn nói tiếp.

Cố tướng tiếp lời: “Nếu không nhờ bệ hạ ban thiện, thần e đời này không biết tài nghệ của ngự thiện phòng.”

Cố tướng khí chất thanh hoa, nói những lời này cũng không giống a dua nịnh hót mà ngược lại có như nói ra từ tâm. Cơ Tố đã quen, y nhìn món cá, món này là lần đầu thấy dâng lên, nếm thử, quả nhiên mỹ vị, nói: “Thưởng.”

Khánh Hi công công cúi đầu cười, nói: “Xem ra ngự thiện phòng lại nợ tiểu điện hạ một ân tình lớn.”

Cơ Tố và Cố tướng cùng nhìn ông. Ông giải thích: “Loại cá này là đặc sản phủ Tuyền Châu, gọi cá Tố Y, rất quý hiếm. Rời khỏi vùng chỉ một ngày là mất vị ngon. Thánh Thượng lệnh không được đưa vào cung để tránh tốn kém. Nhưng Thụy vương gia ăn ở phủ Tuyền Châu thấy ngon, liền sai tám trăm dặm khẩn cấp đưa về.”

Cố tướng bật cười, chợt hiểu tại sao hôm nay có việc tám trăm dặm khẩn cấp nhập cung, hóa ra là "phúc" của điện hạ – nhưng hắn không dám nói ra.

Lệnh này dùng ngựa Mông Cổ hảo hạng, chạy đường dài, thay ngựa nhiều lần, kẻ cản bị giết ngay. Tuy mất công, nhưng ai dám nói gì trước thân phận cao quý của vị điện hạ ấy?

Cơ Tố hỏi: “Từ An cung có phần không?”

Khánh Hi công công đáp: “Có ạ. Người đưa tin nói Thụy vương gia chỉ dặn nhanh, nhưng cũng bảo họ giữ mình, đem sáu con, giữa đường mất hai, dâng Thánh Thượng hai, Thái Hậu hai.”

Cơ Tố khẽ gật đầu.

Cố tướng nhìn Cơ Tố, thấy ngài không biểu cảm. Nhưng nhiều năm làm quân thần, hắn vậy mà nhận ra Cơ Tố có điều khó chịu. Có lẽ cái thông tin mà tám trăm dặm kia đưa cũng không có gì gấp, Thụy vương gia có lẽ còn bị Thánh Thượng ghi sổ chờ sau này trách phạt. Nhưng vì việc gửi cá này thành ra không thể so đo với hắn.

Dù sao đệ đệ nhớ tới mẫu hậu và huynh trưởng, mắt trông mong mà tặng cá qua, cho dù làm việc có hơi khác người, nhưng cũng không quá phận, Thánh Thượng lẽ nào lại vì việc này mà tàn nhẫn khiển trách?

Sợ là tay còn chưa giơ lên, Thái hậu liền gạt lệ tới đoạt người. Nói không chừng còn nhào vào Thụy vương điện hạ, nói cái gì 'vì chút việc nhỏ này mà ngươi muốn đánh đệ đệ ngươi, vậy thì đánh chết ta trước đi' cũng nên…

Thực ra không phải hắn bịa đặt, chỉ là vài năm trước đã xảy ra chuyện như vậy. Khi đó Thụy vương gia còn chưa rời cung xây phủ, nhưng đã có thể ra ngoài du ngoạn, hình như là ăn được món ngon ở đâu đó, bèn gọi đầu bếp vào cung dâng món cho Thái hậu, không ngờ tên đầu bếp này bụng chứa đầy âm mưu, món ăn bị nữ quan thử món ngăn lại. Thánh Thượng tức giận, ban cho Thụy vương triều trượng, vừa mới ấn Thụy vương gia xuống ghế dài, Thái hậu liền chạy đến khóc lóc ầm ĩ, quỳ xuống người Thụy vương gia mà khóc, nói chính là câu này.

Cố tướng nhớ lại, cười thầm.

***

Cơ Vị Tưu chỉ dám lệnh khẩn cấp một lần này. Nếu chỉ vì thư tín, hắn sẽ bị Cơ Tố quở trách nặng.

Hắn nghe hát trong phòng kín, nghĩ đến đầu bếp ở Thanh Huyền Vệ đã khai toàn bộ, không nhận nhầm, mà cố ý. Vốn thuộc hậu duệ ngự trù, gia tộc bị đày, hắn ta mưu cầu báo thù vì con bị chết thảm dưới tay tri phủ Tiền Chi Vi.

Hắn ta bỏ lỡ cơ hội này, tuyệt đối sẽ không có lần sau để ám sát Tiền Chi Vi, vì vậy hắn ta liền quyết đoán ra tay.

Cơ Vị Tưu nghe vậy, nghiêng mặt mỉm cười nói: “Quả thật là một người thông minh.”

Việc bị người nhận nhầm suýt chút nữa bị ám sát, như là lừa một kẻ ngốc vậy, chuyện này nếu ai có chút khí phách thì cũng không thể nhịn được, huống chi là những người thuộc hoàng thân quốc thích? Nếu cứ muốn tính toán thì một tri phủ có là gì? Cơn giận nổi lên, giết chết tri phủ ngay tại chỗ thì sao cơ chứ? Làm cho đẹp một chút, đến tội giết quan chức triều đình cũng không thể đổ lên đầu họ. Tệ nhất cũng chỉ là về nhà bị mắng vài câu mà thôi!

Dù sao nếu mà tra ra thì cũng không phải là lỗi của bọn họ, bọn họ đâu có làm gì sai? Họ còn là bị chịu tội(ý là họ bị nhận nhầm nên suýt phải gánh tội thay cho Tiền Chi Vi), lại là chịu tội cho kẻ ác, ai mà biết không thấy ghê tởm? Nếu việc rắc rối như này thật sự đến trước mặt anh trai hắn, chỉ riêng chuyện hai mươi vạn lượng bạc và việc cưỡng đoạt dân lành, Tiền Chi Vi với chức tri phủ này cũng đến thời hạn rồi, ông ta coi như sống hết kiếp rồi.

Cơ Vị Tưu dừng lại một chút, đột nhiên nhận ra ánh mắt của Tiền tri phủ nhìn hắn mấy hôm trước có ý gì.

Vân cung lệnh cúi người nói: “Tiểu điện hạ, phủ Tuyền Châu không phải là nơi tốt, xin điện hạ tiếp tục đi về phía Giang Nam.”

Cơ Vị Tưu nhướng mày: “Ta chẳng lẽ là loại người tốt?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play