(Ý ở đây Cơ Vị Tưu tự xem mình là một người sống an nhàn, không tranh đoạt, kiểu yên lành nên tự trêu là Thái Bình vương)

Cơ Vị Tưu khẽ cười thành tiếng, hắn nói: “Ngươi tìm nhầm người rồi. Hắn quả thật ở nơi này, nhưng không phải ta.”

"Điện hạ!" Chu Thanh vội vã chạy đến, Cơ Vị Tưu đã đứng dậy, hắn tùy ý phất tay: “Các ngươi xử lý đi.”

Huyền Tam nghe vậy, lập tức dùng vải bịt chặt miệng tên đầu bếp, kéo người đi. Chu Thanh bước theo sau, sắc mặt tái mét: “Điện hạ, thuộc hạ thất trách, xin được nhận phạt.”

Dù tên đầu bếp này định ám sát ai, nhưng việc hắn có thể tiếp cận gần Cơ Vị Tưu đến vậy, quả thật là lỗi của Thanh Huyền Vệ. Chu Thanh tự biết bản thân không có lý do để biện minh, chỉ có thể chịu phạt. Nếu hắn không tự nhận lỗi, khi trở về, sẽ có người thay điện hạ phạt, đến lúc đó, hình phạt sẽ nghiêm khắc hơn nhiều.

Cơ Vị Tưu chậm rãi suy nghĩ. Cũng may hắn sinh ra ở nơi này, có hơn mười năm để từ từ thích nghi, dần dần hiểu cách sống. Khi còn nhỏ, hắn làm việc hơi khác người cũng không sao, bởi chẳng ai lại chấp nhặt với một đứa trẻ. Nhưng nếu giờ đây hắn vừa xuất hiện đã gây rắc rối, có lẽ chưa đến nửa tháng đã bị đưa đến miếu để trừ tà.

"Quả thật là thất trách." Ánh nắng chiếu vào mắt hắn, khiến hắn hơi nheo mắt lại, nhìn ra khung cảnh tươi đẹp bên ngoài: “Nhưng các ngươi vẫn còn nhiệm vụ phải hoàn thành, không thể đánh gãy chân hết được, sẽ làm chậm trễ công việc. Phạt ba tháng bổng lộc, ba mươi trượng. Chu Thanh, ngươi là thủ lĩnh Thanh Huyền Vệ, thay người dưới của mình nhận phạt đi.”

Chu Thanh dừng bước, quỳ một gối xuống: “Thuộc hạ nhận phạt.”

"Miên Lí." Cơ Vị Tưu không quay đầu lại, nói: “Thanh Huyền Vệ sẽ không thật sự đánh thủ lĩnh của mình. Ngươi giám sát hình phạt.”

Miên Lí là nội thị thân cận của Cơ Vị Tưu, nghe vậy liền đáp: “Vâng.”

Miên Lí cười như không cười nhìn Chu Thanh: “Chu đại nhân, mời.”

Chu Thanh hướng về bóng lưng của Cơ Vị Tưu hành lễ lần nữa, sau đó đi theo Miên Lí rời đi. Miên Lí cúi đầu, bước những bước nhỏ bên cạnh Chu Thanh. Đợi khi xung quanh không còn ai, hắn mới hạ giọng nói: “Chu đại nhân, lát nữa đau thì nhớ kêu lên.”

Chu Thanh không hiểu ý, cho đến khi thật sự bị đưa đến hình đường, thị vệ dưới trướng Thụy vương đồng loạt xông lên, áp hắn lên ghế dài. Khi thanh gậy sắt thô nặng giáng xuống, hắn đột nhiên ngẩn người, sau đó kìm nén một tiếng rên đau.

Cũng xem như chậm hơn một nhịp.

Miên Lí nở nụ cười lạnh lùng, âm u nói với các thị vệ: “Các ngươi không ăn cơm sao? Dùng sức đi! Chu đại nhân nhận thay bốn mươi người của Thanh Huyền Vệ, đánh nhẹ quá thì không được đâu!”

Đám thị vệ đồng thanh đáp "Vâng", cao giơ gậy sắt, mạnh tay giáng xuống. Gậy vung lên mang theo tiếng gió rít, Chu Thanh cắn răng chịu được mấy nhát, cuối cùng không nhịn nổi mà hét thảm một tiếng, đầu nghiêng sang bên, dường như ngất đi.

Chẳng mấy chốc ba mươi trượng đã xong, máu chảy lênh láng. Miên Lí bước tới, túm tóc Chu Thanh kéo đầu hắn lên, nhìn thấy gương mặt trắng bệch như người chết, liền cười lạnh một tiếng: “Chu đại nhân, ngươi ổn chứ?”

Thấy Chu Thanh không phản ứng, hắn buông tay: “Hôm nay Điện hạ chỉ là cảnh cáo nhẹ. Thanh Huyền Vệ xuất thân cao quý, nhưng cũng đừng quên bổn phận của mình!”

Hắn tiện tay chỉ một Thanh Huyền Vệ đang quan sát hình phạt: “Chu đại nhân đã ngất, chưa thể tạ ơn, ngươi thay mặt đại nhân tạ ơn đi!”

Thanh Huyền Vệ kia giật mình ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên chút oán hận, nhưng lập tức tiến lên một bước, quỳ xuống tạ ơn: “Thuộc hạ thay mặt Chu đại nhân tạ ơn ân điển của Thụy vương điện hạ!”

Miên Lí lúc này mới hài lòng "Ừm" một tiếng, mang theo người rời đi. Một vài Thanh Huyền Vệ vội tiến đến đỡ Chu Thanh dậy. Chu Thanh thoi thóp, hơi mở mắt, yếu ớt nói: “Nhanh...”

Đều là huynh đệ đã từng chinh chiến qua bao trận mưa gió, vài người tất nhiên hiểu ý của hắn, lập tức đưa hắn về phòng. Đầu Chu Thanh tựa trên vai một Thanh Huyền Vệ, hắn hạ giọng nói nhỏ: “...Đừng gọi lang trung...”

“Ta giả vờ.” Chu Thanh nhắm mắt nói.

Mấy người ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã che giấu.

Chu Thanh nằm trên lưng thuộc hạ của mình, trong lòng cảm thấy phức tạp.

Đau đớn đương nhiên là có, gậy sắt đánh lên người, dù có nhẹ đến đâu cũng có giới hạn. Nhưng hắn ở trong cung đã lâu, tự nhiên hiểu rõ chuyện xử phạt bằng gậy này đầy mánh khóe. Đánh đến thịt nát xương tan mà không rách da, hay đánh đến da nứt thịt toác mà chỉ cần dưỡng một thời gian là lành… tất cả đều dựa vào ý tứ của người trên.

Ý tứ của Thụy vương rất rõ ràng, muốn phạt hắn, phạt sao cho người người đều biết, phạt sao cho hắn trọng thương phải dưỡng bệnh. Nhưng thực ra, với chút thương tích này, chỉ cần dùng kim sang dược thì chậm nhất sau hai ngày hắn có thể hoạt động bình thường.

…Không biết vị điện hạ này rốt cuộc đang toan tính gì. Giữ hắn lại có phải là để làm quân bài dự phòng không? Hay đơn giản chỉ là nếu không phạt thì không đủ để lập uy, cho nên mới làm ra vẻ bề ngoài, bảo toàn tính mạng cho hắn?

…Hắn có nên thành thật bẩm báo với Thánh Thượng không?

---

Ở một bên khác, Tiền Chi Vi ngồi trong sảnh, chờ đến khô cả miệng nhưng không dám uống nhiều trà. Ông ta muốn hỏi xem rốt cuộc khi nào Thụy vương điện hạ mới tới, nhưng khi nhìn quanh, các cung nhân đều đứng cúi đầu im lặng, như những bức tượng ngọc, khiến ông ta lập tức không dám mở miệng.

Rõ ràng chỉ là muốn nhấp một ngụm trà làm ướt môi, cuối cùng chén trà cũng cạn. Cung nhân tiến lên rót thêm, ông ta cúi đầu cảm ơn, định nhân cơ hội này đưa ít bạc, thì chợt nghe từ sâu trong sân vọng ra tiếng chuông khánh, tinh thần ông ta phấn chấn lên, lập tức đứng dậy cung nghênh.

Chỉ thấy một dải áo dài màu thu vàng rực rỡ lướt qua khóe mắt ông ta, tiếp đến là những người hầu nhẹ nhàng tiến vào như cánh chim én. Ông ta cúi người hành lễ: “Hạ quan Tri phủ phủ Tuyền Châu Tiền Chi Vi bái kiến Thụy vương điện hạ.”

“Đứng lên.” Theo giọng nói của Thụy vương, Tiền Chi Vi mới dám đứng thẳng, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn. Đợi đến khi Thụy vương điện hạ lên tiếng ban chỗ ngồi, ông ta mới nhân cơ hội lén liếc nhìn một cái. Trước mắt là một thiếu niên mặc trường sam tay rộng màu thu vàng, thêu đầy lá ngân hạnh cùng màu, lộng lẫy rực rỡ. Nhưng ánh mắt và khí thái ung dung của người này lại khiến bộ y phục rực rỡ kia như bị che mờ, tất cả đều tôn lên vẻ nổi bật đến chói mắt của hắn—đây chính là vị vương gia mang tiếng phong lưu phóng túng trong truyền thuyết?

Chỉ một cái nhìn thôi mà ông ta suýt ngây người, cho đến khi được cung nhân ho khẽ nhắc nhở mới vội vã cúi đầu, luống cuống nói: “Hạ quan thất lễ.”

“Hôm nay không biết Tiền đại nhân đến, ta có uống chút rượu.” Giọng Cơ Vị Tưu rất hòa nhã: “Tìm ta có chuyện gì quan trọng sao?”

Tiền Chi Vi thầm thở phào một hơi, giọng điệu này có vẻ dễ nói chuyện, ông ta chắp tay nói: “Là hạ quan mạo muội, quấy nhiễu điện hạ thanh tĩnh. Hạ quan nghe nói điện hạ đến đây ở tạm, trong lòng thấp thỏm, sợ mình tiếp đón không chu đáo, nên đặc biệt tới bái kiến, mang theo chút đặc sản địa phương, mong điện hạ vui lòng nhận lấy.”

Thật ra nói đến đây, ý tứ đã quá rõ ràng. Tiền Chi Vi chỉ đến để cúi đầu làm quen, tặng chút lễ vật. Không dám nói muốn kết giao hay lấy lòng Thụy vương, chỉ mong Thụy vương ở đất Tuyền Châu được bình yên đến, cũng bình an rời đi. Nếu có thể, mong nhờ lễ vật mà bớt gây khó dễ cho ông ta – vị quan phụ mẫu của địa phương này. Còn việc sau khi hồi kinh, Thụy vương nói giúp vài lời trước Thánh Thượng… thì ông ta không dám nghĩ tới.

Cơ Vị Tưu chậm rãi nói: “Tiền đại nhân nhiệt tình, bổn vương vốn nên vui lòng nhận, chỉ là có một chuyện, khiến bổn vương* như mắc xương nơi cổ, không thể không nói.”

(Khi mà ẻm nghiêm túc thì mình sẽ để "bổn vương" nha, khi nào thể hiện sự chill chill thì để "bản vương", tuy nhiên hai từ này đều là một nhé)

Tiền Chi Vi lập tức đứng lên, cúi người hành lễ. Dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm làm quan, ông ta giả vờ kinh hoàng, nói: “Ai to gan như thế, dám khiến điện hạ không vui?!”

Cơ Vị Tưu cười nhạt, cung lệnh tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay tại biệt uyển có một người đến, trong lời nói lầm tưởng điện hạ là Tiền đại nhân, buông lời ác ý, muốn hại điện hạ mất mạng… Tiền đại nhân có manh mối nào không?”

Sắc mặt Tiền Chi Vi tái nhợt, vội vàng nói: “Hạ quan luôn giữ mình trong sạch, chưa từng kết oán thù với ai. Chuyện này nhất định có uẩn khúc, mong cung lệnh điều tra rõ, trả lại sự trong sạch cho hạ quan!”

Cung lệnh lạnh nhạt nói: “Thích khách đã bị bắt, sau khi tra xét…”

“Đủ rồi.” Cơ Vị Tưu đột nhiên lên tiếng ngắt lời. Hắn nhìn Tiền Chi Vi, mang theo chút tùy ý và giễu cợt: “Người sống trên đời, làm sao không có ân oán? Tiền đại nhân trong sạch, có lẽ là thuộc hạ gây họa, khiến đại nhân bị liên lụy.”

Câu này nghe vào, Tiền Chi Vi liên tục gật đầu, tựa như được đại xá: “Phải, phải...”

Vân cung lệnh khó xử nói: “Điện hạ! Nhưng mà...”

Cơ Vị Tưu dường như không nghe, từ trên cao nhìn xuống Tiền Chi Vi: “Việc này bản vương không định truy cứu, Tiền đại nhân về sau hãy điều tra kỹ lưỡng. Bản vương thật hiếm khi đến Giang Nam, đừng để những người này làm hỏng nhã hứng của bản vương!”

Tiền Chi Vi toát mồ hôi lạnh, lại có chút nhẹ nhõm như thoát được đại nạn. Ông ta lập tức quỳ xuống, lớn tiếng: “Phải! Hạ quan về sau nhất định tra xét kỹ càng trong ngoài, tuyệt đối không để việc tầm thường này quấy nhiễu nhã hứng của điện hạ!”

“Ừm.” Cơ Vị Tưu nhẹ nhàng đáp, lại mỉm cười chế giễu: “Thôi đi, chuyện nhỏ nhặt thôi, Tiền đại nhân là phụ mẫu chi dân, trông coi một phủ lớn, đừng lãng phí thời gian quý báu của bản vương.”

Tiền Chi Vi lập tức dập đầu lui ra. Đợi ông ta đi rồi, Cơ Vị Tưu cúi đầu uống trà, Vân cung lệnh lo lắng nhìn Cơ Vị Tưu, giọng có chút trách móc: “Tiểu điện hạ! Người cứ thế bỏ qua dễ dàng, sau này làm sao lập uy?”

“Tỷ tỷ tốt của ta.” Cơ Vị Tưu cầm chén trà cười nói: “Có gì đáng để so đo đâu? Không xảy ra chuyện gì, ém nhẹm cũng tốt. Nếu để mẫu hậu biết, bà lại mất ngủ. Tỷ tốt nhất đừng nói với mẫu hậu nữa, tránh cho bà lo lắng.”

Vân cung lệnh cũng hiểu lý lẽ này, cúi đầu đáp ứng, không tranh luận thêm.

Đêm ấy, Vân cung lệnh lại đến báo: “Tiểu điện hạ, Tiền đại nhân gửi đến quà tạ lỗi, nói là để làm dịu lòng điện hạ.”

Vân cung lệnh nói rồi đưa đến một hộp, Cơ Vị Tưu mở ra xem, thấy bên trong là một xấp ngân phiếu, mỗi tờ mệnh giá một vạn lượng, tổng cộng hai mươi tờ. Thêm nữa còn có khế ước của hai trang trại tại Kinh Kỳ, tổng diện tích hai trang trại khoảng năm trăm mẫu ruộng tốt.

Vân cung lệnh lạnh lùng nói: “Quả là một tên tham quan! Từng này ngân lượng, không biết đã hút bao nhiêu mỡ máu dân chúng!”

“Suỵt...” Cơ Vị Tưu phủi ngân phiếu, cười nói: “Vân tỷ, chuyện này chúng ta không quản được đâu.”

Vân cung lệnh không nhịn được hỏi ngược: “Tại sao?!”

Cơ Vị Tưu một tay chống má, ánh mắt hơi nâng lên, cười như một con hồ ly: “Hoàng huynh phái ta rời kinh là để cầu phúc cho mẫu hậu, chứ không phải để thanh tra thiên hạ. Chuyện triều đình đã có hoàng huynh lo, cần gì ta xen vào?”

“Thêm nữa, chúng ta mới đến điểm đầu tiên, chưa được mấy ngày đã trảm tri phủ, đường sau làm sao đi? Khuấy động khiến người người bất an, lỡ có kẻ chó cùng rứt giậu, lại phải làm sao? Bản vương làm Thụy vương thì nên yên bình. Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không là được, bình an về kinh mới là quan trọng.” Cơ Vị Tưu duỗi lưng, lại chạm vào ngân phiếu, nháy mắt với Vân cung lệnh: “Tiền áp kinh*, tốt lắm! Ta chia tỷ hai tờ làm của để đáy hòm nhé?”

(Ý là tiền an ủi đó)

Vân cung lệnh vốn thấy lời của Cơ Vị Tưu có lý, nghe đến đây lại giận dữ, trách: “Điện hạ—!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play