Người mới rời đi được hai tháng, phủ Quốc Công sớm đã gỡ bỏ khăn tang, nhưng khung cảnh vẫn còn giữ lại vẻ u sầu, khiến Cơ Vị Tưu nhìn thấy cũng khó tránh khỏi cảm thấy trong lòng bi ai.
Hắn cũng chẳng nói lời nào kiểu như "nén bi thương", không nhắc đến lại là tốt nhất. Nếu tự mình tỏ ra vẻ đau buồn, chẳng phải lại khiến Chu nhị ca cũng theo đó mà thêm phiền muộn?
Cơ Vị Tưu bèn nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Ta nhớ không lầm thì hoa sảnh nằm về phía này, đúng không?”
"Ừ." Chu Như Hối đáp một tiếng, hơi ngẩn người, rồi mới chậm rãi nói: “Điện hạ trí nhớ thật tốt.”
Cơ Vị Tưu từ nhỏ đã ngoan ngoãn, tuy lúc nhỏ thường xuyên gặp mặt Chu Như Hối, nhưng cũng là nhờ vào Cơ Tổ mà thôi. Đến khi Chu Như Hối được phong làm Quốc Công, hắn cũng chỉ nhân ngày Chu Như Hối thành thân mà thay mặt Cơ Tổ đến một lần, tính ra đến nay đã mười năm rồi. Dù sao hắn là một thân vương, gặp mặt trò chuyện đôi ba câu với một Quốc Công nắm quyền binh như Chu Như Hối cũng không sao, nhưng tới phủ thì không cần thiết.
Huống hồ Chu Như Hối quanh năm ở bên ngoài kinh thành, Cơ Vị Tưu thực sự không có cơ hội để gặp mặt.
Điều này không cần Cơ Tổ phải nói, bản thân hắn cũng hiểu rõ. Không chỉ hắn hiểu, mà Chu Như Hối cũng hiểu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play