Cơ Vị Tưu thoáng dừng lại, không nói tiếp được nữa.
Đm thật, nói quá hăng nên lỡ miệng nói sai, dù có tìm cách sửa lại cũng vô ích, thôi thì ngoan ngoãn nhận lỗi vậy.
Những lời vừa rồi có chút quá đáng, Cơ Vị Tưu từ trên giường La Hán trượt xuống, động tác có thể nói là hết sức mượt mà. Hắn rất khéo léo quỳ xuống trên bục chân, cúi đầu nhận lỗi: “Hoàng huynh, là ta thất ngôn.”
Dù rằng hắn không cho rằng bản thân thực sự nói sai, chỉ là không thể dùng những lời lẽ thẳng thừng như thế trước mặt Cơ Tổ. Nếu muốn nói, cũng phải uyển chuyển, nhẹ nhàng mà nói.
Thực tế, Cơ Vị Tưu rất ít khi quỳ xuống.
Cơ Tổ cúi mắt nhìn thiếu niên trước mặt. Chiếc cổ dài trắng như tuyết hiếm khi cúi xuống, biểu lộ sự thần phục và thuận tòng. Điều này y hiểu rất rõ. Đứa trẻ này là do y nuôi lớn, từ nhỏ đã quen làm nũng, quấn quýt bên cạnh y, kiêu ngạo vô cùng. Dù thân phận thay đổi, tuổi tác thay đổi, địa vị thay đổi, hắn vẫn cứ như thế.
Có lúc, y nhìn Cơ Vị Tưu, luôn cảm thấy thật kỳ lạ, dường như mọi người đều thay đổi, chỉ riêng hắn vẫn không thay đổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play