Tống Tiềm Cơ ngủ quên mất trong lúc đang chờ cơm.
Cũng không thể trách hắn, có trách cũng chỉ có thể trách gió xuân quá ôn nhu, ánh hoàng hôn quá dịu dàng, hương hoa quá say lòng người.
Chiếc ghế dựa Triệu Tế Hằng tặng nằm thật thoải mái, đệm dựa thì mềm mại, tựa như hang ổ ấm áp của con vật nhỏ được phủ đầy cỏ khô.
Đời trước hắn dùng đả toạ thổ nạp để thay thế giấc ngủ. Cho dù có mệt nhọc đến cực điểm bên tay cũng nhất định phải có kiếm, để bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kiếm.
Ngay cả sau khi hắn chuyển vào tiên cung nơi đỉnh núi, tẩm điện cũng phải thiết lập trận pháp tinh túy nhất, cường đại nhất. Hắn cho rằng ngủ là việc lãng phí thời gian, hơn nữa còn không an toàn.
Mộng cảnh phiêu đãng theo hương thơm của hoa tử đằng. Trong mộng, hắn có một ngọn núi cằn khô không cỏ mọc, một mảnh sa mạc bị đất và nước xói mòn.
Hắn ngày ngày cần mẫn canh tác, không sợ lạnh cũng không sợ nóng. Xuân qua thu tới, hàng vạn mẫu đất hoang cuối cùng cũng biến thành ốc đảo.
Tống Tiềm Cơ trầm mê làm ruộng không muốn tỉnh, mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào, mở mắt liền nhìn thấy Mạnh Hà Trạch một tay cởi tạp dề, bộ dạng như đang muốn đánh nhau.
Mộng đẹp tan thành mây khói, hắn vô thức chau mày, trước tiên gọi một tiếng Tiểu Mạnh, rồi lại nhìn chăm chú ba vị khách không mời mà đến đang đứng cạnh cửa, nhịn không được mà bật cười:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT