Gia Lặc cảm thấy mình cũng không có đắc tội gì với Hoắc Bắc. Nếu nói trước đây khi Hoắc Bắc bị thương, nó có ý định cướp ngôi, trở thành tân Lang Vương thì Hoắc Bắc có thể vẫn còn thù hằn, nhưng với tính cách của Hoắc Bắc, nếu thực sự ghét nó, đã sớm giế.t chế.t nó từ lâu, đâu để đến hôm nay.
Nhưng hôm nay, cú đạp này lại đến một cách bất ngờ, Gia Lặc bị Hoắc Bắc vô tình đá xuống dưới chân đồi, cả người dính đầy lá rụng và đất bùn, trông toàn bộ con sói có vẻ khá thảm hại.
"Chậc." Tác Á và những người khác lùi lại một bước, lầm tưởng rằng do họ xem trò vui nên thu hút cơn thịnh nộ của Hoắc Bắc. Gia Lặc lại là người thích náo nhiệt nhất, cũng là người đứng gần bờ đá nhất, vì vậy đã bị đá xuống ngay lập tức, còn chưa kịp thốt lên một tiếng kêu thảm thiết.
Ngay cả Gia Nặc cũng lùi lại một bước, im lặng không nói gì.
Tề Sở nhìn thấy mà cảm thấy da đầu tê dại, nhanh chóng quay lại nhìn Gia Lặc, người ban nãy đã ở trên dốc. Vị trí Gia Lặc rơi xuống thật không may, đúng vào cái hố mà Tề Sở đã đập vào trước đó, khiến nó bị bùn đất bắn đầy người. Sau khi hất sạch bùn trên bộ lông, Gia Lặc ngẩng đầu lên nhìn về phía vách đá, ánh mắt đối diện trực tiếp với ánh mắt của Tề Sở.
Tề Sở nhìn Gia Lặc bằng ánh mắt chân thành, trong đôi mắt có chút lo lắng, thở dài một hơi.
Suýt nữa thì người bị đá xuống là cậu rồi…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT