Tuy bầy sói đã được thả đi, nhưng Hoắc Bắc phát hiện Tề Sở không đi theo cùng. Tề Sở đứng trên bậc thềm của căn nhà gỗ, nhìn chăm chú về phía Hoắc Bắc không xa. Một con chó và một con sói đối mắt nhau. Thực ra, chỉ cần lúc này Tề Sở không đi, Hoắc Bắc cũng không thể mang cậu đi được. Cậu có thể ở lại đây tiếp tục làm chó kéo xe, cùng lắm thì vất vả hơn một chút, nhưng sẽ không gặp nhiều nguy hiểm và vẫn có bạn đồng hành là bầy chó kéo xe.
Quan trọng nhất là, ông già kia là con người. Đối với Tề Sở đã từng là con người, việc có một đồng loại ở bên cạnh chính là điều khiến cậu cảm thấy an tâm nhất.
“Tiểu Cửu.” Ông già rõ ràng đã nhận ra điều này. Ông vỗ vỗ đầu Tề Sở rồi thuận tiện ngồi xuống bậc thềm, một tay quàng qua cổ cậu, nói: “Muốn đi theo con sói kia à? Hai đứa ở bên nhau rồi phải không?”
Tề Sở ngửa đầu hú lên hai tiếng, nhưng tiếc rằng ông già không hiểu được.
“Nó là sói, mày là chó. Ồ, đúng rồi, nó có biết mày là chó không? Ài, mối quan hệ của hai đứa đúng là phức tạp, xét cho cùng thì còn có chút quan hệ huyết thống nữa…” Ông già nhìn cái đuôi cụp xuống không còn sức lực của Tề Sở. Ngày thường cái đuôi ấy luôn vẫy rất vui vẻ, nhưng giờ đến cả cử động cũng khó. Ông quét ánh mắt qua rồi chỉ về phía Hoắc Bắc, hỏi: “Mày thích con sói đó không? Không thích thì hú một tiếng, thích thì hú hai tiếng.”
Tề Sở do dự một chút, rồi ngửa đầu hú một tiếng.
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu lại hú thêm nhiều tiếng liên tiếp, cái đuôi bắt đầu phe phẩy đầy hào hứng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play