Mặt Diêu Đại Hải tối sầm lại, vội vàng đứng dậy, lớn tiếng quát: “Diêu Nhị Đông, ngươi bị điên à! Nói tào lao gì vậy!”
Diêu Xuân Nương vốn đang giả vờ là thê tử đang chịu đựng, nghe thấy Diêu Đại Hải mắng phụ thân của mình, lập tức không nể mặt mũi, đập bàn đứng dậy, hai lông mày nhíu lại: “Diêu Đại Hải, miệng ông toàn bùn đất, không biết nói chuyện tử tế à!”
Vừa rồi Diêu Xuân Nương còn gọi ông ta là thúc, giờ lại hận như kẻ thù, Diêu Đại Hải tức giận không chịu nổi, vung tay: “Ngươi im miệng, người lớn nói chuyện, không đến lượt ngươi xen mồm!”
Diêu Nhị Đông nhìn qua làn khói thuốc về phía Diêu Đại Hải, hỏi ông ta: “Vậy theo đại ca, đứa trẻ này nên do ai nuôi?”
Ông hỏi với giọng kính trọng, Diêu Đại Hải không biết xấu hổ mà nói: “Không phải ta khoe khoang, nhưng từ xưa đến nay, trong tình huống này thì người làm lão đại như ta phải nuôi.”
Thê tử của ông ta cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, trong tình huống này thì phải do lão đại nuôi, đặt ở nhà nào cũng vậy.”
Diêu Xuân Nương hừ một tiếng: “Nói nhảm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play