“Ngươi cũng đừng chê bai. Chắc hẳn ngươi hiểu rõ đạo lý của rẻ là của ôi. Hơn nữa, có lão tử ở đây, khu vực này vô cùng an toàn. Lão già hoàng đế cũng không dám tùy tiện đánh đến đây. Cho dù có cái nồi lớn từ trên trời rơi xuống thì đã có lão tử cùng các huynh đệ gánh trước. Các ngươi có thể yên tâm ở đó. Còn nữa... Lão tử còn có nhà trọ Mãn Nguyệt. Nếu ngươi và các huynh đệ của ngươi nghiên cứu ra được thứ gì có thể bán thì hoàn toàn có thể mang đến nhà trọ Mãn Nguyệt hoặc nhờ người của lão tử mang đến phường giao dịch.”
Mặt Vân Cảnh Hành ửng đỏ.
Trước đây hắn là quan, hiện giờ phải chọn một đỉnh núi để làm thổ phỉ, ít nhiều cũng có chút không quen.
“Có thể... cho ta cầm đi thương lượng với các huynh đệ không?” Vân Cảnh Hành do dự trong chốc lát rồi hỏi.
“Đương nhiên.” Diêm Như Ngọc cong môi cười.
Vân Cảnh Hành cảm tạ lần nữa rồi vội vàng cầm quyển sách thật dày này đi.
Vạn Châu Nhi và Phó Định Vân đều cảm thấy Diêm Như Ngọc không có ý tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play