Diêm Như Ngọc nhìn Phó Định Vân, đối phương lại bồi thêm một câu: “Thật ra ít nhiều cũng nhờ trước đó Đại đương gia đã mua rất nhiều sách cho tiểu sinh đọc nên tiểu sinh mới có thể hiểu biết phần nào...”
Huyện Uất kia hoàn toàn không có chức Tri huyện!
Nó có diện tích rộng bằng một huyện thành nhưng không có nhiều dân cư nên thật ra chỉ có trưởng thôn...
Mấy trăm năm cũng không có nổi một cử tử, Tiến sĩ thì càng hiếm có ai biết đến.
“Nếu thế thì vì sao ngươi không nói thẳng trước mặt đám văn nhân?” Diêm Như Ngọc hơi khó hiểu.
“Tâm nguyện lớn nhất của tiểu sinh trước đây chính là đến một nơi nhỏ bé làm quan nhỏ nên chuyện này cũng xem như hợp với dự định của tiểu sinh. Nơi đó đúng là hơi gian khổ, nhưng chuyện gì cũng phải có người làm. Ai làm mà không phải là làm? Thật ra tiểu sinh cảm thấy như vậy khá tốt. Được ở cùng một dãy núi với Đại đương gia cũng xem như rất có duyên.” Phó Định Vân nói.
Cùng một dãy núi cũng phân chia đầu dãy núi và cuối dãy núi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT