Võ công của Trình Nghiêu thật sự không tệ, dù sao cũng được nàng đích thân chọn lựa bí tịch võ công để luyện tập, chẳng qua là thời gian học còn ngắn, hơn nữa hắn lại không phải người kiên nhẫn nên dù có chút nền tảng nhưng vẫn chưa luyện đến trình độ cao nhất.
Nhưng dù sao thì người này cũng được nàng mời đến nên nàng không ngại cho hắn mượn vài người.
Sau khi suy nghĩ giây lát, nàng bảo hắn tự đi chọn mấy huynh đệ.
Trình Nghiêu vốn dĩ thích huênh hoang, được nàng cho phép thì càng đắc ý hơn, lại từng sống ở sơn trại Diêm Ma một thời gian, quen biết rất nhiều người nên lập tức vung tay lên, lừa khoảng hai mươi người vây quanh hắn.
Tất nhiên cũng nhờ Diêm Như Ngọc mở miệng nên các huynh đệ đi theo Trình Nghiêu có thể kiếm chút tiền tài. Nếu không, cho dù Trình Nghiêu có nhân duyên tốt đến đâu cũng sẽ không có nhiều người ngoan ngoãn đi theo như vậy.
“Phòng Tử Ngu, ngươi có bản lĩnh tới đánh một trận với bổn thiếu gia không!? Nếu hôm nay ngươi không đánh thì ngươi chính là tôn tử!” Có ô dù, Trình Nghiêu đi đến chỗ Phòng Tử Ngu, thét to.
“Bổn thiếu gia nghe nói giữa đêm hôm trước ngươi chạy tới rừng mai đánh đàn? Ôi, ai không biết còn tưởng rằng đường đường là tiểu Quốc cữu lại thành thanh quan nhi* đấy! Đáng tiếc là bổn thiếu gia không có hứng thú với nam nhân, nếu không thì nhất định sẽ thưởng cho ngươi hai đồng bạc!” Trình Nghiêu tiếp tục dùng lời cay độc đâm vào tim người khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT